Trong đêm khuya vắng, Châu Gia Việt điên cuồng lái xe khắp thành phố kiếm tìm cô.
Những cuộc điện thoại liên tục nhưng điều anh nhận lại chỉ là hai chữ ‘thuê bao’, những dòng tin dài đằng đẵng chẳng hề có một lời hồi âm.
Anh rẽ xe vào hướng khu nhà ở của Đoàn Mẫn Nhi, tiếng gõ cửa, Mẫn Nhi bước ra: “Châu Gia Việt anh đến làm gì?”- cô cố ý nói lớn để Như Yên trong nhà nghe thấy.
Và rồi chất giọng hạ thấp xuống nhất có thể: “Như Yên đang ở trong nhà.
Nhưng hình như cô ấy đang rất giận, anh quay về trước đi.”
Châu Gia Việt ủ rũ: “vậy làm phiền cô chăm sóc cô ấy dùm tôi.”
Đoàn Mẫn Nhi vừa đưa cánh tay vẫy vẫy ra hiệu Châu Gia Việt đi đi, vừa oang oảng nói: “Châu Gia Việt anh mau đi đi, Như Yên cô ấy không ở đây.”
Cánh cửa đóng rầm lại thì Như Yên từ trong nhà chạy ra: “sao cậu lại đuổi anh ấy đi?”
Đoàn Mẫn Nhi vờ mở cánh cửa, cô giả vờ nói: “vậy để tớ đuổi theo anh ấy nói cậu đang ở đây nhé!”
Hạ Như Yên vội kéo cánh tay Mẫn Nhi lại: “thôi bỏ đi.
Anh ta đã nhanh chóng rời đi vậy thì chắc chắn là không hối lỗi rồi.
Hứ…”
Ngoài miệng nói thế nhưng trong tận cõi lòng Như Yên lại cảm thấy nuối tiếc khi để Châu Gia Việt rời đi.
Thực ra sau một lúc ngẫm nghĩ cô cũng đã ngộ ra một điều: thời điểm năm xưa khi bố cô cứu Châu Gia Việt chắc ông cũng không mong con gái ông sẽ như lúc này.
Và đó chắc hẳn cũng là cái duyên cái nợ giữa anh và cô.
Hạ Như Yên ngồi bệt xuống bên ghế sofa, cô thẫn thờ, thở dài mấy tiếng liên tục, khuôn mặt ủ rũ.
Đoàn Mẫn Nhi ôm vòng tay qua bờ vai, vuốt ve nhẹ nhàng nói: “Như Yên à…cậu muốn tha thứ thì cứ tha thứ đi, buông để cho nhẹ lòng mình.
Cậu ấy đừng có lúc nào cũng trong nóng ngoài lại rồi lại tự hành hạ bản thân.
Cậu nên nhớ bây giờ cậu có thêm một thiên thần nhỏ trong bụng nữa, cảm xúc của cậu sẽ ảnh hưởng đến em bé vì thế cậu phải cười nhiều lên, đừng ủ rũ mãi thế kia.”- cô lấy bàn tay bóp nhẹ mép miệng Hạ Như Yên nhếch lên.
Hạ Như Yên nắm lấy tay Đoàn Mẫn Nhi đặt chạm nhẹ vào bụng mình: “em bé nó cũng đồng ý theo lời cô Nhi nói.
Sau này mẹ bé sẽ phải cười nhiều hơn.”
Đoàn Mẫn Nhi mỉm cười: “như thế mới đúng chứ!”
Châu Gia Việt vừa quay về đến cửa thì mẹ đã chờ sẵn, bà hỏi: “Như Yên đâu? Sao con lại về một mình?”
Anh lắc đầu: “cô ấy không muốn gặp con.”
Bà vung tay đánh một cái mạnh lên bờ vai con trai: “cái thằng con ngốc này bộ con bé không gặp là con liền quay lưng về luôn hay sao? Như thế thì làm sao con đưa nó quay về nhà được.
Đúng thật là…hết nói nổi mất…”
Châu Gia Việt buồn rầu nói: “nhưng mà cô ấy không ra khỏi cửa phòng thì sao con có thể nói chuyện được.
Không lẽ con lại đi nói với bạn thân cô ấy sao?”
Bà Tú Anh lắc đầu: “hazzaa…” tiếng thở dài dằng dặc, bà nói tiếp: “con bé không chịu gặp thì con phải ở lì đó.
Chứ như này mẹ là con bé mẹ cũng chả tha thứ cho con đâu!”
Châu Gia Việt định quay lưng ra phía cửa thì bà Tú Anh hỏi: “con đi đâu nữa?”
Vương Tú Anh nói lớn: “ai…dà…đầu con chỉ để trang trí thôi hay sao? Con xem thử mấy giờ rồi.
Bây giờ mà tới không