Tiết trời sáng mai của mùa xuân ấm áp trong lành.
Buổi sáng mai Diệp Bạch Dung đã đứng chờ sẵn trước cửa biệt thự nhà họ Châu.
Cô vừa thấy Hạ Như Yên bèn gọi: “Như Yên à…”
Hạ Như Yên thoáng chút ngạc nhiên hỏi: “Bạch Dung sao cô đứng đây mà không vào nhà…”
Diệp Bạch Dung buông tiếng thở dài: “thì em đã hứa với cả Gia Luân là sẽ không đến nhà nữa.
Nếu em thất hứa thì anh ấy sẽ không nhìn mặt em nữa mất.”
Như Yên hỏi: “cô tìm tôi có việc gì sao?” Thấy Diệp Bạch Dung ngó trước nhìn sau thì Hạ Như Yên liền nói: “không cần tìm nữa đâu Gia Luân đã ra khỏi nhà từ sớm rồi.”
Diệp Bạch Dung hớn hở chạy lại, cô nói: “như thế thì tốt quá đi.
Chị có thể đi cùng em đến trung tâm mua sắm một lúc không?”
Hạ Như Yên lắc đầu: “nhưng mà tôi cần phải tới công ty nữa.
Hay là cô rủ người khác đi.”
Diệp Bạch Dung lắc đầu, rồi kéo tay Hạ Như Yên lên xe: “ai…dà…chị là bà chủ mà đến muộn chút có sao đâu!”
Biết mình không thể nào từ chối nữa Hạ Như Yên đành đồng ý.
Như Yên hỏi: “sao hôm nay cô lại rủ tôi đi mua sắm thế?”
Diệp Bạch Dung dần hồi tưởng lại, mấy ngày trước.
Trong khi Châu Gia Luân đang ung dung bước vào công ty thì Diệp Bạch Dung từ xa xuất hiện tới ôm trọn lấy cánh tay anh.
Trong khi mọi ánh mắt đổ dồn lên anh ngại ngùng gỡ cánh tay cô ra.
Anh hỏi: “cô muốn gì nữa?”
Diệp Bạch Dung nói: “ba ngày nữa em muốn cùng anh có một buổi picnic ở vùng núi Hòn Gai.”
Tận sâu trong thâm tâm Châu Gia Luân đã bị cô gái trước mặt rung động nhưng vẫn cố ra vẻ lạnh lùng: “tôi bận lắm!”
Diệp Bạch Dung khẽ thì thầm: “nếu bây giờ anh không đồng ý em sẽ khóc om sòm ở đây nói rằng anh phũ em.
Để rồi xem nhân viên sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như nào.”
Trong khi Châu Gia Luân đầy tức giận cứng họng: “cô…cô…” thì Diệp Bạch Dung tỏ vẻ đắc chí: “sao hả?”
Châu Gia Luân chỉ đành bất lực mà gật đầu: “được, đi thì đi.
Nhưng tôi nói trước cô đừng mong được đà mà lấn tới đó, đã biết chưa?”
Diệp Bạch Dung vui vẻ, vẫy tay rồi rời đi: “tạm biệt.
Ba ngày sau gặp lại.”
Tuy chỉ là trong suy nghĩ nhưng khiến Diệp Bạch Dung ngẩn ngơ, cô cười lên không ngớt.
Hạ Như Yên phải lay gọi mấy lần cô mới hoàn hồn quay về với hiện tại.
“Xin lỗi chị.
Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
Như Yên hỏi: “cô không bị làm sao đó chứ? Tôi hỏi sao hôm nay cô lại đi shopping?”
Trên khuôn mặt rạng rỡ Diệp Bạch Dung đáp lại: “ngày mai em có hẹn với Gia Luân đi chơi?”
Như Yên trông có chút ngạc nhiên, cô hỏi lại: “tiến độ hai người cũng khá nhanh đó nhỉ?”
Diệp Bạch Dung nhanh miệng mà hỏi: “trước kia sao chị và Châu Gia Việt lại có thể đến được với nhau vậy? Chắc là hai người yêu nhau lắm nhỉ? Em thật sự rất ngưỡng mộ.”
Như Yên bỗng phì cười: “không có…hai chúng tôi vì ép buộc mới kết hôn.
Sau này mới dần nảy sinh tình cảm đó chứ!”
Diệp Bạch Dung có vẻ ngưỡng mộ mà thốt lên: “wow…hai người cũng là kiểu tình yêu mưa dầm thấm lâu sao? Thế thì em lại có động lực để kiên trì với tình cảm của mình rồi.”
Câu nói khiến Hạ Như Yên vừa cười vừa lắc đầu lia lịa.
.
ngôn tình ngược
Trong suốt cả buổi shopping Diệp Bạch Dung liên tục hỏi cái gì anh Gia Luân thích? Mặc như nào sẽ khiến Gia Luân vui.
Hầu