Đồng hồ chỉ quá hai giờ chiều, Như Yên nhanh tay dọn đi mấy cái hộp nhựa trên bàn, hôn nhẹ lên gò má Châu Gia Việt, mỉm cười: “em đi làm việc đây.
Tạm biệt!” Chân cô bước nhanh đi về hướng phòng thiết kế kế bỗng nhiên một người đàn ông xuất hiện ngay trước mặt khiến cô giật mình, lùi lại, tay ôm lấy ngực, thở gấp: “cậu làm gì vậy hả? Muốn doạ chết tôi sao?”
Người vừa tới chính là Nei, anh cười lên mấy tiếng, tay xoa nhẹ lên đầu cô: “xin lỗi, tôi không cố ý.
Xem ra cậu vẫn như ngày trước chỉ cần doạ một chút đã giật mình thế kia.”
Như Yên nhìn Nei nói lại: “đồ quỷ, cậu ấy không xuất hiện như người bình thường được sao? Mà nhà thiết kế nổi tiếng tìm tôi có việc gì không?”
Nei trừng mắt nhẹ chăm chăm nhìn, hai tay bắt lên vai cô, lắc đầu: “tôi chả thích cậu gọi tôi như thế một chút nào.
Không thà cậu cứ gọi tôi là Vũ công công như ngày trước tôi còn nghe quen hơn.”
Như Yên bật cười: “được rồi, anh Nei tới kiếm tôi có việc gì không?”
Nei gật đầu: “vậy còn nghe được.
Đi thôi!”
Hạ Như Yên ấp úng: “đi…đi đâu chứ!” Cô còn chưa nói dứt lời thì đã bị Nei kéo đi một mạch.
Hai người cùng lên chiếc xe màu đen đậu trước sảnh lớn rồi rời đi.
Xe rẽ vào trước một cửa hàng hai tầng ngay giữa trung tâm thành phố.
Diệp Tử Vũ bước xuống rồi đi vòng qua mở cánh cửa đối diện, Như Yên còn ngờ ngợ ngước mắt lên hỏi: “sao cậu lại đưa tôi tới đây?”
Diệp Tử Vũ mỉm cười kéo tay Như Yên bước xuống, cánh cửa đóng rầm lại: “đi vào trong rồi cậu sẽ biết.”
Cửa cuốn tự động mở chậm rãi lên, rồi dừng lại hẳn.
Như Yên bước vào, ánh mắt nhìn đầy ngạc nhiên: “chỗ thiết kế này đều là của cậu sao hả?”
Diệp Tử Vũ gật đầu: “mấy tháng qua tôi vẫn luôn dành thời gian để thiết kế cho bộ sưu tập thời trang ra mắt cửa hàng này.
Cậu thấy sao hả?”
Như Yên quay người nhìn xung quanh thốt lên: “không hổ là nam thần của ngành thiết kế.
Quá xuất sắc.”
Diệp Tử Vũ tay đút túi quần, ngồi nhẹ lên chiếc bàn, ánh mắt nhìn theo Như Yên nói: “đây mới chỉ là những thiết kế ban đầu.
Bộ sưu tập lần này tôi lấy cảm hứng từ thiên nhiên nên dự định sau cuộc thi ở Châu Thành kết thúc sẽ về Tô Dương một chuyến.
Cậu có muốn đi cùng không?”
Hạ Như Yên rạng rỡ cười tươi gật đầu: “được á, lâu rồi tôi chưa về thăm nhà.”
Diệp Tử Vũ đáp lại: “vậy quyết định vậy đi.
Tuần sau chúng ta cùng về Tô Dương.”
Hai người đang nhìn nhau mỉm cười bỗng có một người đàn ông khác bước vào, gương mặt có vẻ tức giận.
Như Yên ngạc nhiên hỏi: “Châu Gia Việt sao anh lại tới đây?”
Lưu Phiên Như từ đi vào ngay phía sau, ả vênh mặt: “Như Yên còn giám giấu Gia Việt ở đây đu đưa cùng người đàn ông khác hay sao?”
Hạ Như Yên lắc đầu: “không phải, em không có.”
Châu Gia Việt tiến đến cạnh Như Yên, tay ôm qua eo kéo cô đứng sát vào mình, tay kia đưa về trước ý định bắt tay Diệp Tử Vũ: “chào anh, xin tự giới thiệu tôi là Châu Gia Việt.”
Diệp Tử Vũ cười nhạt: “Châu Tổng của tập đoàn Châu Thành ai mà chả biết chứ!”
Một cái bắt tay, hai ánh mắt nhìn chăm chăm nhìn, cố gồng mình siết chặt tay đối phương.
Châu Gia Việt cười nhẹ: “anh đang hiểu nhầm ý tôi rồi.
Tôi là chồng của Hạ Như Yên.”
Khuôn mặt Diệp Tử Vũ chùn xuống, ánh mắt ngạc nhiên, chân đứng sững ấp úng: “Như Yên…chuyện này là thật sao?”
Như Yên mỉm cười, mắt ngước nhìn Châu Gia Việt rồi quay đầu gật nhẹ.
Cái gật đầu khiến cả Diệp Tử Vũ và Lưu Phiên Như ủ rũ hẳn.
Vốn dĩ Lưu Phiên Như đã lén chụp mấy bức hình âu yếm của Diệp Tử Vũ đối với Hạ Như Yên gửi cho Châu Gia Việt.
Ả vốn tưởng rằng làm như thế sẽ khiến anh tức giận một trận lớn nhưng