Buổi sáng mai tập đoàn Châu Thành vẫn còn trong im lặng, ngoài trời ánh sáng vẫn còn tờ mờ.
Ánh đèn pha giọi sáng trước cửa chính, Lưu Phiên Như mở cửa xe bước xuống.
Ả đi thẳng lên phòng thiết kế, liếc nhìn quanh không có một ai thì ả bước vào.
Bên trong căn phòng có rất nhiều mẫu thiết kế khác nhau nhưng ánh mắt ả chăm chăm nhìn về bộ đôi tình yêu và trang phục gia đình.
Ả bước đến gần, tay cầm lên chiếc kéo, nhếch môi cười đểu rồi xuống tay cắt liên tiếp: “Hạ Như Yên cô muốn đấu với tôi sao? Hôm nay tôi cho cô biết cảm giác bẽ mặt là như thế nào.”
Sau đó ả đặt chiếc kéo về vị trí cũ rồi dời đi.
Trong lòng vẫn thầm cười.
Sau một lúc Như Yên cũng tới, vốn cô định tới sớm một chút để chuẩn bị hoàn tất những bước cuối cùng trên thiết kế của mình.
Lúc từ cửa bước vào thì gương mặt cô vẫn còn vui vẻ.
Nhưng khi nhìn thấy những vết cắt cô đứng sững lại, mặt xám xịt xuống, tay chân run run.
Hai chân cô bước tới, tay cầm lần lượt từng bộ đồ lên chẳng còn bộ nào nguyên vẹn.
Nếu không bị cắt ở áo thì ở chân váy, không thì là quần.
Cô chả còn tin vào mắt mình nữa, sốc tới độ tâm trí rối bời chả suy nghĩ được thêm bất kì điều gì nữa.
Chẳng nhẽ cô lại phải từ bỏ ở đây hay sao?
Vừa lúc đám Ly La và Hà Thanh cùng Hứa Đàn tới thấy Như Yên đang thẫn thờ ngồi bên ghế thì tiến đến gần.
Ly La ấp úng hỏi: “cậu làm sao thế?”
Hứa Đàn lay nhẹ tà áo hai người kia ngón tay chỉ về mẫu thiết kế bên cạnh.
Ánh mắt họ nhìn không rời, miệng há hốc ngạc nhiên.
Hà Thanh nói: “kẻ nào mà ác tới vậy cơ chứ? Rõ ràng là nhắm tới cậu mà.
Toàn bộ thiết kế của bọn mình vẫn còn nguyên vẹn chỉ có của cậu là bị như này.”
Vừa lúc ba người khác cũng tới, sáu người bao quay Như Yên ánh mắt họ cùng nhìn các mẫu thiết kế.
Đinh Viễn Phong sau một lúc cũng lên tiếng: “thường ngày cô vẫn luôn là người sửa lỗi giúp chúng tôi cho nên chắc chắn cô sẽ có cách để sửa lại thôi.
Như Yên cô phải bình tĩnh, không được chịu thua như này được.”
Ly La nói vào: “phải đó nếu bây giờ cậu chịu thua như này chả phải kẻ xấu xa kia sẽ càng đắc ý hay sao?”
Tiếng nói đồng thanh vang lên: “Như Yên chúng tôi tin cô.”
Như Yên đứng phắt người dậy nhìn, tay đập mạnh xuống bàn: “tôi sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy đâu! Ánh mắt cô nhìn về mẫu thiết kế của mình rồi quay sang nói: “Hứa Đàn có thể có tôi dùng áo khoác của cậu không?”
Hứa Đàn gật đầu, cởi ngay chiếc áo khoác da xuống: “được.”
Cô cắt chiếc áo da của Hứa Đàn may chiếc quần mini phía trong chân váy.
Phần phía dưới đã bị cắt thì sẽ cắt bớt cho xẻ tà nhẹ.
Trên áo bị cắt một vết lớn bên ngực trái thì cô may ngay một bông hoa hồng trắng dính vào.
Nếu là vết nhỏ có thể trực tiếp may cành hoa hồng đỏ.
Bên ngoài, ban tổ chức cho người tới thúc giục: “cuộc thi sắp bắt đầu rồi mọi người chuẩn bị đến sân khấu đi.”
Như Yên đứng lên nhìn quanh rồi nói: “mọi người đến đó trước đi.
Có gì cứ kéo dài cho tớ một ít thời gian.”
Hà Thanh ấp úng: “một mình cậu làm có kịp không vậy? Hay là