Trên quãng đường dài hơn năm cây số chả có lấy một chiếc xe hay bóng người đi qua.
Càng đi vào sâu càng đáng sợ.
Càng lên cao vực càng sâu và sông càng dài.
Cảm giác như thể nếu có xảy ra chuyện gì ở nơi này chắc ma không biết quỷ cũng chẳng hay.
Như Yên rùng mình, lòng đầy rối bời: “không lẽ mình sẽ phải hiu quạnh chết một mình ở đây sao?”
Tiếng lòng thúc giục khiến Hạ Như Yên liên tục nghĩ ra cách để ả dừng nhưng vẫn chẳng lay động nổi tinh thần ả.
Lưu Phiên Như ở hiện tại như một kẻ điên chỉ lao vun vút về phía trước, tai nghe điều gì cũng không lọt.
Một phiến đá của sườn đồi nằm nhô ra ngay bên mặt đường tại vùng cua.
Bởi tốc độ đang nhanh nên phiến đá đã làm Lưu Phiên Như bất ngờ.
Chân ả nhanh đạp lấy phanh, tay xoay nhanh chiếc bô-lăng chếch sang phải.
Hai bánh trước chĩa xuống mặt sông chỉ thiếu độ khoảng mấy cen-ti-mét nữa chắc hẳn xe đã lao xuống dưới.
Tiếng thở phào, tim thắt lại, gương mặt tái mét, Như Yên vừa định mở cửa xe bước xuống thì ngay lập tức Lưu Phiên Như lùi xe lại rồi tiếp tục lao về trước.
Người Như Yên bị giật nảy lên, rồi xoay khiến cô choáng váng.
Cô vẫn không bỏ cuộc, tay lay nhẹ bên cánh tay Lưu Phiên Như: “cô mau tỉnh táo lại đi.
Cô vì một người đàn ông không yêu mình mà tự hủy hoại đi bản thân như thế này sao? Cô làm như thế chỉ đẩy khoảng cách của cô và Gia Việt ra xa hơn mà thôi! Cho dù không có tôi thì Gia Việt cũng không thể nào đến với cô được.
Bởi vì trong tình yêu không thể nào có sự gượng ép.
Nếu cô ép buộc được anh ấy về bên mình thì liệu rằng có hạnh phúc hay không khi trái tim anh ấy chẳng dành cho cô.”
Một tiếng phanh gấp, chiếc xe bỗng nhiên dừng lại.
Hạ Như Yên cuống quýt mở cánh cửa xe, lao đầu vào bên đường liên tục nôn ói, đầu choáng váng, đứng liêu xiêu không vững.
Hai tay chống đầu gối, phải mất mấy phút cô mới hoàn hồn.
Chân cô cố bước, lưng dựa vào thành xe, tiếng thở còn gấp gáp.
Ánh mắt cô chậm rãi nhìn Lưu Phiên Như.
Lưu Phiên Như ngập ngừng rồi nói: “từ trước tới nay tôi vẫn luôn chạy theo sau Gia Việt học theo tất cả những thứ anh ấy thích.
Dường như cuộc sống của tôi như thể chiếc bóng của anh ấy.
Gia Việt thích cua dù tôi biết bị dị ứng nhưng vẫn cố ăn.
Gia Việt thích thiết kế tôi cũng lao vào học đến khi anh ấy từ bỏ nó, tôi lại chuyển sang ngành thạc sĩ kinh doanh.
Vốn cứ tưởng chạy theo sau tôi sẽ dành được tình cảm của anh ấy.
Nhưng cô nói đúng tình cảm là thứ duy nhất không thể nào gượng ép được.
Bao lâu nay tôi vẫn luôn gồng mình đuổi theo những thứ không thuộc về mình mà từ bỏ đi tất cả mọi thứ.”
Như Yên tay ôm lấy trước lồng ngực, vừa thở gấp vừa nghẹn ngào: “trên đời này chẳng hề có một cái gì là vẹn toàn.
Muốn có được thứ này thì cũng phải từ bỏ đi những thứ khác.
Cô vì tình yêu mà không ngừng cố gắng cho dù không được kết quả như mong đợi nhưng ít ra bản thân đã hết mình.
Nhưng đến một giới hạn nhất định vẫn cần có điểm dừng, giới hạn phân cách giữa cô và Gia Việt mãi mãi không thể nào vượt qua được.
Bởi cô tiến một bước anh ấy lùi một bước thì dải phân cách đó mãi mãi sẽ tồn tại.
Chỉ khi hai người cùng bước đi về phía nhau thì mới có thể cùng nhau gỡ ra.”
Ánh mắt nhìn về dòng sông xa xa, Lưu Phiên Như nở một nụ cười, nụ cười như thể để chế giễu bản thân: “phải, cho dù đã lâu tới vậy nhưng tôi vẫn mãi đi phía