Vào thời điểm gần đến giờ nghỉ trưa, trước cánh cửa phòng thiết kế Châu Gia Việt còn chưa kịp mở cửa thì có tiếng gọi từ sau lưng: “Gia Việt…” Theo phản xạ tự nhiên anh quay đầu lại thì Tô Như Nguyệt đang dần bước tới.
Vừa lúc mấy nhân viên trong phòng thiết kế từ trong đi ra.
Hạ Như Yên nhìn thấy Tô Như Nguyệt liền đi đến đứng cạnh Châu Gia Việt, bàn tay khoác chặt cánh tay anh: “giám đốc Tô có chuyện gì sao?”
Khuôn mặt ả rõ là không vui nhưng môi vẫn nở nụ cười: “không có gì.
Chỉ là cũng tới bữa trưa rồi không biết tôi có thể mời hai người một bữa hay không?”
Như Yên mỉm cười đáp lại: “ấy…ấy… để cô Tô mời e là không phải phép cho lắm! Hay là như này đi hôm nay tổng giám đốc sẽ mời đối tác cùng toàn thể nhân viên phòng thiết kế một bữa có được không Châu tổng?”
Châu Gia Việt khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Như Yên mỉm cười: “được thôi!”
Như Yên quay sang nhìn tất cả mọi người một lượt nói tiếp: “vừa hay tất cả đều đông đủ.
Vậy chúng ta cùng đi thôi!”
Tô Như Nguyệt chân bước đi, ánh mắt nhìn về Châu Gia Việt môi thi thoảng mỉm cười.
Ả dần hồi tưởng về kí ức đã qua của một thời quá khứ vui vẻ giữa hai người.
Khi đó cả anh và ả ta đều là những sinh viên năm nhất.
Thế nhưng anh là công tử nhà giàu còn ả là một sinh viên tỉnh lẻ nghèo.
Lúc đó, anh là sinh viên xuất sắc toàn diện về mọi mặt.
Và cũng là một gương mặt trẻ tham gia nhiều cuộc thi thiết kế.
Sau một lần tình cờ ả được một người bạn chung lớp giới thiệu làm trợ lí của anh.
Tình yêu thiết kế, tâm hồn dành cho cái đẹp, ánh mắt thường có chung một điểm nhìn.
Dần dần đã khiến họ xích lại gần nhau hơn.
Tình yêu cũng từ đó nảy nở.
Hai người đã có một tình yêu sâu đậm trong suốt gần ba năm đại học cho đến lúc thiết kế của anh bỗng bị mất cắp.
Mà bên phía HKT cũng nhờ đó mà nổi lên đình đám.
Khoảng thời gian đó đối với Châu Gia Việt như thể rơi xuống vực thẳm.
Sự nghiệp vừa lao đao, bạn gái lại biến mất không để lại bất kì một tin nhắn hay lá thư nào.
Phải mất khoảng thời gian rất rất dài anh mới có thể vực bản thân đứng dậy được.
Tô Như Nguyệt vừa chăm chăm nhìn hành động âu yếm đầy yêu thương mà Châu Gia Việt dành cho Hạ Như Yên vừa tự trách: “nếu như năm đó em không phạm phải sai lầm thì bây giờ người sánh bước bên anh là em chứ chẳng phải là cô ta.
Gia Việt nhất định em sẽ khiến mọi thứ quay về đúng với quỹ đạo ban đầu.”
Họ cùng bước vào nhà hàng sang trọng, một cô phục vụ dẫn vào căn phòng riêng trên lầu hai.
Lần lượt mỗi người ngồi vào bàn.
Tô Như Nguyệt vừa ngồi xuống vừa đưa mắt nhìn cảnh Gia Việt nhẹ đẩy ghế giúp Như Yên.
Bất chợt ả thấy chạnh lòng, mặt xám xịt xuống hẳn.
Chiếc bàn tròn ở giữa, xung quanh mọi người đã ngồi kín chỗ.
Một cô phục vụ đặt nhẹ cuốn thực đơn trên bàn, cúi đầu nhẹ: “quý khách đã muốn gọi món chưa ạ?”
Hạ Như Yên mỉm cười nói: “mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái hôm nay Châu tổng ra tay hào phóng.”
Châu Gia Việt tiếp lời phía sau: “mọi người không cần khách sáo.”
Hứa Đàn ấp úng nói ngay: “Châu tổng vậy chúng tôi không khách sáo nữa.”
Chỉ sau một lúc một bàn thức ăn được dọn lên, đầy đủ các món.
Thấy không khí bỗng căng thẳng không một ai chịu cầm đũa thì Hạ Như Yên đành mở màn.
Cô gắp ngay một miếng thịt bò xào hành tây về chén Châu Gia Việt.
Tô Như Nguyệt nhanh miệng nói: “Gia Việt không thích hành tây.”
Ánh mắt Như Yên lườm về phía Gia Việt một cái nhẹ thì anh đành lắc đầu: “không sao, chỉ là hành tây thôi mà, tôi ăn được.”-anh đưa mắt nhìn cô, nở nụ cười nhẹ rồi quay sang thúc giục: “mọi người cũng mau ăn đi, còn nhìn gì nữa.”
Hạ Như Yên nhanh tay đổi chén dĩa của mình sang phía Châu Gia Việt rồi kéo chén anh về phía mình, ghé sát tai anh thì thầm: “nếu không ăn được thì đừng cố.
Sau này cái gì anh không ăn được em sẽ ăn thay.”
Hai đôi mắt nhìn nhau, hai