Nam Cung Thiên Ân lại lặng im một lúc rồi hơi nhượng bộ: “Được, du lịch xong thì về ngay”.
Du lịch? Cùng lắm là một tuần, thế anh vẫn đợi được.
“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên đồng ý, nghĩ bụng dỗ anh trước đã, việc sau đó thì nghĩ cách sau.
“Được rồi, tôi dập máy đây”, Nam Cung Thiên Ân nói xong đang định dập máy, thì Bạch Tinh Nhiên vội vàng gọi anh: “Đại thiếu gia, đợi đã”.
“Còn việc gì?”.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên cắn môi, nói: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là muốn dặn anh những ngày tôi không có nhà, anh phải chăm sóc bản thân cho tốt, hút thuốc bớt lại, uống rượu ít đi, giảm thức đêm, còn nữa nhớ uống thuốc đúng giờ. Tôi biết những thuốc đó uống rất đắng, nhưng anh cũng không thể giở tính trẻ con không uống biết không? Nếu không thì bà nội sẽ đau lòng. Còn nữa…”.
“Haiz!”, Nam Cung Thiên Ân không đợi cô nói tiếp đã bực mình ngắt lời cô: “Sao càng nghe càng cảm thấy như cô đang dặn chuyện hậu sự vậy? Không phải cô bị bệnh nan y gì nên mới…”.
“Anh mới bị bệnh nan y!”, lần này đổi thành Bạch Tinh Nhiên ngắt lời anh.
“Tôi vốn bị bệnh nan y”, Nam Cung Thiên Ân chẳng hề né tránh bệnh của mình.
Nghe thấy lời này của anh, Bạch Tinh Nhiên lại nhói lòng, không nhịn được mà trách cứ: “Đừng nói linh tinh, bệnh của anh rồi sẽ tốt lên thôi”.
“Được rồi, tôi dập máy được chưa?”.
“Khoan đã”, Bạch Tinh Nhiên gọi giật anh lại, nắm điện thoại lặng đi một lúc, mới do dự nói: “Đại thiếu gia, tôi có thể hỏi anh một việc không?”.
“Hỏi đi”.
“Anh có từng hại người khác chết không?”, sau khi Bạch Tinh Nhiên hỏi ra câu này, cảm giác không khí bỗng chốc ngưng đọng, yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Cô biết hỏi vậy rất lỗ mãng, nhưng cô thực sự quá muốn biết chân tướng, mặc dù lời của Thẩm Khác khiến cô bớt nghi ngờ đi nhiều, nhưng cô vẫn muốn hỏi Nam Cung Thiên Ân.
Cô há miệng, lắp bắp bổ sung một câu: “Ví dụ… vô tình hại chết”.
Sau khi lại im lặng một lúc, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng nhả ra một câu: “Người bị tôi hại chết nhiều lắm, sao? Cô sợ rồi?”.
Câu trả lời của anh khiến Bạch Tinh Nhiên bất giác hít sâu, ngón tay nắm điện thoại siết chặt, giọng nói gần như khàn đặc hỏi: “Họ là những ai?”.
“Đủ mọi ngành nghề, người gì cũng có, hôm kia có một ông chủ bị công ty đòi nợ đến mức nhảy lầu, giờ vẫn nằm trong phòng ICU”, giọng Nam Cung Thiên Ân tràn ngập tự giễu: “Sao? Có phải là sợ tôi hơn rồi không?”.
Bạch Tinh Nhiên đờ đẫn một lúc lâu, mới lắc đầu: “Không, tôi không có ý sợ anh, tôi chỉ đột nhiên nghe được lời đồn rằng anh làm việc tàn nhẫn nham hiểm, không từ thủ đoạn, cho nên… tôi mới tò mò”.
“Nếu không tàn nhẫn nham hiểm thì sao có thể quản lý công ty mấy chục nghìn người?”.
“Tôi còn nghe nói vì việc di dời mà anh ép chủ nhà chết, có phải không?”.
Nam Cung Thiên Ân sửng sốt, trong đầu đột nhiên xẹt qua gương mặt của bà Chu.
Ngày trước lúc anh trốn dưới gầm giường, từng thấy bà Chu một, hai lần, vì bà ấy là người mà ân nhân cứu mạng của anh kính yêu nhất, cho nên anh có ấn tượng sâu sắc với gương mặt bà ấy.
“Rốt cuộc có phải thật không?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi dồn.
“Không phải”, Nam Cung Thiên Ân nhả hai chữ với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó bắt đầu bực dọc.
Sao anh phải giấu cô? Sao lại sợ cô biết chân tướng? Chẳng lẽ