Nước mắt cô không kiềm được lại trào dâng.
“Thôi, để tao điền cho mày đi”, Hứa Nhã Dung mất kiên nhẫn giật bút trong tay cô, dùng tốc độ nhanh nhất điền thông tin cho cô rồi đưa cho bác sĩ.
Trong tòa nhà của Tập đoàn Nam Cung.
Nam Cung Thiên Ân vừa bước vào văn phòng, trợ lý Nhan đã vào theo, tiện tay treo áo khoác anh cởi ra lên móc rồi lễ phép nói: “Thiên Ân thiếu gia, chẳng phải anh bảo tôi cử người theo dõi hành tung mấy hôm nay của thiếu phu nhân sao? Vừa nãy thám tử báo tin nói thiếu phu nhân mới sáng ra đã đến Bệnh viện Bác Thâm cùng Bạch phu nhân”.
“Bệnh viện Bác Thâm?”, động tác mở máy tính của Nam Cung Thiên Ân dừng lại.
“Đúng vậy, vừa đến bệnh viện”.
Nam Cung Thiên Ân im lặng rồi, đột nhiên nhớ ra sự khác thường của Bạch Tinh Nhiên, còn cả những lời cô dặn anh hôm qua, nghĩ bụng không phải cô bị bệnh nan y gì thật chứ?
“Cô ấy đến khoa nào?”, anh hỏi.
“Khoa phụ sản tầng ba”.
Khoa phụ sản? Nam Cung Thiên Ân lại nghi ngờ, không có việc gì cô ấy đến Khoa phụ sản làm gì?
“Thiên Ân thiếu gia, anh muốn qua đó không?”, trợ lý Nhan lại hỏi.
Nam Cung Thiên Ân do dự một lát, rồi vừa rút cái áo khoác trên móc xuống mặc vào người, vừa nhanh chân đi ra cửa văn phòng.
Thấy bóng anh đi nhanh như gió, trợ lý Nhan cười buồn, nghĩ bụng thiếu phu nhân này quả nhiên rất có sức hút, cứ luôn có thể khiến người đàn ông lạnh lùng vô tình này thay đổi bản thân vì cô ấy.
Sau khi điền thông tin xong, Bạch Tinh Nhiên được bác sĩ dẫn đến phòng phẫu thuật.
Đây là lần thứ hai cô vào phòng phẫu thuật của Khoa phụ sản, nhìn những dụng cụ lạnh lẽo kia, tim cô lại lần nữa bắt đầu đập điên cuồng.
“Cô Bạch, xin hãy nằm lên đi”, bác sĩ chỉ bàn phẫu thuật chuyên dụng bên cạnh: “Tôi gây tê tĩnh mạch cho cô trước đã, thuốc tê có tác dụng rất nhanh, cả quá trình phẫu thuật rất ngắn, cứ như ngủ một giấc, tỉnh dậy thì cô có thể ra viện ngay”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn ống tiêm gây tê trong tay cô ta, nếu loại thuốc này tiêm vào người cô thì cô sẽ không còn năng lực bảo vệ con mình nữa, để cho người ta tùy ý xử trí, cuối cùng rời khỏi cơ thể cô.
Cũng chính là nói ngủ một giấc dậy, cô và con cô sẽ là âm dương cách biệt!
“Cô Bạch, cô sao thế?”, bác sĩ nhẹ nhàng hỏi.
Lề mề thế này, nếu không phải vì Hứa Nhã Dung, cô ta đã nổi giận lâu rồi.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên há miệng, bước chân lùi lại từng chút một: “Xin lỗi, tôi không thể làm vậy…”, sau đó cô xoay chân, nhấc chân chạy ra ngoài.
Cô không thể làm vậy, cô không thể hi sinh con mình vì cứu em trai, cách dùng mạng đổi mạng như vậy thực sự quá tàn nhẫn.
Hứa Nhã Dung ngồi đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật thấy cô lao ra, sau khi sững sờ một