Nam Cung Thiên Ân bước xuống xe, Bạch Tinh Nhiên lên tiếng trước giải thích:
"Tôi lo cho Tô Tích, mà anh lại không cho tôi ra ngoài, cho nên mới gọi cô ấy đến".
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái rồi mỉa mai nói:
"Chồng mình chưa chăm sóc cho tốt, còn đi lo chuyện nhà người khác? Xem ra cô đã quá rảnh”
Tôi vốn rảnh thật mà", Bạch Tinh Nhiên không kìm được liền nói.”
Ý cô là gì?”
Tôi muốn tự do, tôi muốn làm việc .
Nam Cung Thiên Ân liếc nhìn cô, một lúc sau mới nhả ra một câu:
"Tự do, công việc... chờ khi nào cô làm cho tôi vui rồi hẵng tính".
Nói xong, anh ném cặp tài liệu và áo vest vào người cô, rồi bước vào trong nhà.
Bạch Tinh Nhiên ôm cặp tài liệu và áo vest của anh bước theo sau, lén nhìn anh, cảm giác tâm trạng không tồi tệ như lúc đi buổi sáng, cũng may!Cô còn lo anh sẽ dùng thái độ này với cô rất lâu cơ, như trước đây vậy.
Nam Cung Thiên Ân khi tức giận thật sự rất khó tính, dù sao anh là một đại thiếu gia được cưng chiều từ bé, là người đàn ông ngang ngược!Thấy vậy, sau khi Bạch Tinh Nhiên lên trêи tầng, còn chu đáo pha cho anh một tách trà.
Nhìn cốc trà trong tay cô, Nam Cung Thiên Ân lại ngấng đầu nhìn cô một cái, sau đó kéo chiếc cốc lại gần nhấp một ngụm, mặt dửng dưng nói:
"Nếu muốn hỏi chuyện của Tiếu Ý, tôi khuyên cô đừng có lên tiếng, muốn tự do muốn làm việc tôi cũng khuyên cô tốt nhất đừng nói gì, vì sự kiên nhẫn của tôi có hạn".
Không có việc gì mà tự nhiên đối xử tốt, không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cắp!Bạch Tinh Nhiên cạn lời:
Bạch Tinh Nhiên hơi khẽ đẩy anh ra nhẹ nhàng nói:
"Tôi còn chưa sấy tóc....”
Nam Cung Thiên Ân làm gì còn tâm trạng mà quan tâm cô sấy tóc hay chưa, không những không buông cô ra, thậm chí còn càng hôn mãnh liệt hơn, lưỡi anh cứ thế luồn lách trong miệng cô.
Bạch Tinh Nhiên bị anh hôn cho đầu óc u mê, lập tức quên mất chuyện sấy tóc.
Cô giơ hai tay ôm lại anh, dần dần đáp lại nụ hôn của anh.
Hôn nhau một lúc, Nam Cung Thiên Ân quay người đẩy cô xuống giường.
Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên dừng lại động tác trong tay lại, nụ hôn đặt trêи môi cô cũng lập tức rút lại.
Cô sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, hai người cứ thế nhìn nhau.
Cô không biết vì sao Nam Cung Thiên Ân dừng lại, nên cũng chỉ biết nhìn vào anh.
Nam Cung Thiên Ân khuấy ngón tay hỏi:
"Có phải lâu lắm rồi cô chưa đến ngày không?”
Hả?”, Bạch Tinh Nhiên ngây ngô trả lời một tiếng.
Một lúc sau mới định thần lại, cũng mới nhận ra hình như đã lâu lắm rồi chưa thấy kinh nguyệt gì cả.
Cô nhớ là ngày 20 của tháng trước bị, giờ đã là mùng 1 rồi!Sau khi nhận ra điều này, đầu cô lập tức như muốn nổ tung vậy, cô đơ người ra.
Nam Cung Thiên Ân cũng nhìn thấy biếu cảm trêи mặt cô, anh nhíu mày:
"Không phải là bao giờ đến ngày mà cô cũng không biết đấy chứ?”.
Thấy biểu cảm của cô thế kia chắc là không biết rồi, người phụ nữ ngốc này có thế khờ khạo hơn nữa được không? Đến anh còn nhận ra chuyện này, thế mà cô lại không nhận ra?Nam Cung Thiên Ân nhớ là từ sau khi anh nhốt cô trong căn biệt thự nhỏ thì chưa từng thôi muốn cô, chưa bao giờ quá bốn ngày không động vào cô.
Mà từ ngày anh nhốt cô trong căn biệt thự nhỏ đến nay, đã gần một tháng rưỡi rồi.
Bạch Tinh Nhiên mấp máy môi, vừa không muốn thừa nhận mình ngungơ đến mức quên cả chuyện này, cũng không dám nói có thể mình đã có bầu, cuối cùng đành lắp bắp nói:
"Từ lúc tôi sinh con xong... kỳ kinh của tôi đã không còn chuẩn nữa, chưa điều chỉnh lại được....”
Có thật là như vậy không?”
ừ....”
, Bạch Tinh Nhiên cười gượng một tiếng:
"Tôi lừa anh chắc?".
Nam Cung Thiên Ân nửa tin nửa ngờ nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu hôn tiếp