Bạch Tinh Nhiên xuống dưới tầng một, đúng lúc gặp Phác Luyến Dao từ trong phòng ngủ đi ra, cô ta đã chuyến sang ở tầng một từ trước, thế là đi đến đấy xe lăn giúp cô ta.
Phác Luyến Dao quay đầu nhìn cô cười nói: "Em cảm ơn nhé, nhưng mà không cần đâu, em thích tự mình làm hơn".
"Em đúng là cô gái mạnh mẽ”, Bạch Tinh Nhiên khen ngợi.
Phác Luyến Dao lại đột nhiên giơ ngón tay ra hiệu que thử đến trước mặt cô, hỏi cô với vẻ đầy ám muội: "Kết quả sao rồi?".
Bạch Tinh Nhiên hơi ngạc nhiên:
"Sao em biết vậy?".
"Là Tiểu Lục bảo em mang que thử thai về cho chị mà".
"Thì ra là em mang về cho chị à?", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười: "Cảm ơn em nhé, lại phải phiền em".
"Không sao, chuyện nhỏ thôi mà", Phác Luyến Dao nhìn cô cười, nụ cười càng trở nên mờ ám hơn: "Nhìn biểu cảm của chị, chắc chắn là có rồi chứ gì"-
Bạch Tinh Nhiên giơ tay sờ lên mặt mình, biểu cảm của cô thế nào cơ? Hình như có gì đâu.
"Cũng không biết có chuẩn không nữa .
"Que thử thai thường là chính xác, chẳng phải em mang về cho chị hai que à? Nếu chị nghi ngờ thì sáng mai thử lại lần nữa là được".
"ừ, cảm ơn em", Bạch Tinh Nhiên gật đầu, đấy cô ta về phía phòng ăn.
Khi ăn cơm, Nam Cung Thiên Ân chỉ chăm chú ăn phần ăn sáng trong bát mình, không hề nhắc đến chuyện có thai.
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó hiểu vì sao anh không nói cho lão phu nhân nhỉ? Lẽ nào anh thật sự không muốn đứa con này sao? Rồi định lúc nào đó sẽ lén bắt cô đến bệnh viện bỏ đứa bé? Chuyện kiểu này không phải là anh không làm được.
Càng nghĩ càng bất an, đến những đồ ngon khi cô ăn vào miệng cũng cảm thấy nhạt.
Nam Cung Thiên Ân không nhắc đến, đương nhiên là cô cũng không dám nhắc, cứ thế im lặng ăn sáng, cho đến khi bữa sáng kết thúc.
Phác Luyến Dao nhìn hai người, tuy không hiếu vì sao hai người họ lại không nói tin này ra, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Buổi tối, Bạch Tinh Nhiên tắm xong, nhìn chiếc bụng phẳng phiu trong gương, khó mà tưởng tượng cô lại có bầu tiếp. Không ngờ Nam Cung Thiên Ân không những giỏi về làm ăn kinh doanh, đến cả khả năng này cũng giỏi không kém.
Làm sao bây giờ? Lẽ nào lại sắp
tái diễn lịch sử ngày xưa sao? Cô lại vì một đứa con mà mâu thuẫn với Nam Cung Thiên Ân đến mức chia lìa sao?
Phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa.
Bạch Tinh Nhiên thu lại tâm trạng đang nghĩ ngợi, ngó ra cửa đáp một tiếng: "Ai đấy, có việc gì không?".
Giọng Nam Cung Thiên Ân bên ngoài phòng tắm vọng vào: "Cô vào phòng tắm đã bốn mươi phút rồi đấy, là tôi nên hỏi cô có chuyện gì không mới phải".
"Tôi không sao, sắp xong rồi", Bạch Tinh Nhiên lập tức cầm đồ ngủ trêи giá xuống mặc lên người, sau đó đi ra.
Khi cô đi ra ngoài, Nam Cung Thiên Ân đã quay lại giường, lúc này đang dựa vào đầu giường mở tạp chí tài chính ra xem.
Vừa rồi anh như vậy... là quan tâm cô sao? Lo cô ở trong nhà tắm xảy ra chuyện gì à?
Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, vén chăn ra nằm vào, sau đó nhắm mắt bắt đầu sự chờ đợi dài đằng đẵng và bất an. Cô đang đợi anh lên tiếng, vừa lo lắng chờ đợi quyết định của anh, vừa lo sợ anh lên tiếng, vì sợ nghe phải những lời không hay từ anh.
Sau đó chờ một lúc lâu, cô cũng không nghe thấy Nam Cung Thiên Ân nói gì cả.
Cô không kìm được nhích người tới, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh nói: "Anh không có gì muốn nói à?".
Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn cô một cái, nói với giọng rất bình tĩnh: "Tôi đã cho người bố trí lại phòng đối diện rồi, ngày mai cô qua đó ở”.
"Vì sao thế?", Bạch Tinh Nhiên hỏi theo bản năng.
Điều cô muốn nghe không phải cái này, mà giờ cũng không phải là lúc nói đến chuyện ở riêng.
Nam Cung Thiên Ân lật một trang tạp chí, giọng nói vần bình tĩnh như cũ: "Vì đứa bé”.
"Ý gì cơ?", trong lòng Bạch Tinh
Nhiên thoáng qua một niềm vui mừng.
Vì đứa bé ư? Ý của anh là sợ anh không kiếm soát được bản thân muốn cô, sau đó sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé? Cũng có nghĩa là anh đã đồng ý cho cô sinh đứa bé này ra sao?
Nam Cung Thiên Ân không nói gì nữa, lại thấy nụ cười vừa ngại vừa mừng của Bạch Tinh Nhiên: "vẫn là đại thiếu gia suy nghĩ chu đáo, ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiếm, nên tránh chuyện đó ra, tránh đàn ông, cảm ơn đại thiếu gia đã thông cảm .
Nam Cung Thiên Ân lại lạnh lùng nhìn cô nói: "Tôi chỉ là sợ lúc phát bệnh sẽ làm hại đến đứa bé, đừng có
nghĩ tôi vĩ đại như vậy".
Câu nói này của anh, lại khiến Bạch Tinh Nhiên sững sờ.
Thì ra anh sợ khi phát bệnh sẽ làm cô bị thương, chứ không phải sợ bản thân không kiếm soát được nhu cầu sinh lý.
Nghe anh nói như vậy, Bạch Tinh Nhiên lại không muốn chuyến phòng nữa, nhỡ hôm nào anh phát bệnh mà trong phòng không có người, thì ai lo cho sự sống chết của anh chứ?
Khi Nam Cung Thiên Ân phát bệnh,