"Không có”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Tôi và Lâm An Nam chưa hề làm chuyện đó”.
"Nếu cửa kính không bị nổ thì sao?".
Nếu cửa kính không bị nổ? Bạch Tinh Nhiên không thế không thừa nhận, lần đó nếu cửa kính không bị nổ thì cô và Lâm An Nam chắc chắn đã làm chuyện đó với nhau.
Cô im lặng một lúc rồi giải thích: "Tôi thừa nhận, lần đó tôi và Lâm An Nam đúng là suýt nữa đã làm chuyện đó, là vì anh ta nói chúng tôi sắp cưới nhau fôi, tôi không nên từ chối anh ta. Lúc đầu do anh ta cứu tôi khỏi tay của Hứa Nhã Dung, cũng là tôi đã
chọn cưới anh ta, cho nên...”.
Cô nói xong lại vội nói tiếp: "Nhưng tôi thề đó là lần đầu tiên sau khi tôi đồng ý cưới anh ta, cũng là lần thân mật duy nhất giữa tôi và anh ta, trước đây chưa từng như vậy bao giờ, anh ta cũng chưa bao giờ ngủ lại căn nhà ở Chung cư Hương Đê, không tin anh có thế hỏi mẹ tôi và Tiếu Ý”.
Sợ anh không tin, Bạch Tinh Nhiên lại nói tiếp: "Nếu không có vụ đi du lịch lần đó, thì tôi và Lâm An Nam cũng sẽ không có đêm hôm đó, thật đấy"
Thấy vẻ mặt sốt ruột lại vô tội của cô, Nam Cung Thiên Ân bắt đầu có chút tin cô.
"Vậy trước khi gả cho tôi thì
sao?".
"Trước khi gả cho anh á? Chưa bao giờ luôn, về chuyện này Lâm An Nam cũng chưa bao giờ ép tôi”.
"Yêu nhau ba năm mà chưa từng một rân?", Nam Cung Thiên Ân nhếch miệng cười mỉa, trêи đời này lại có tình yêu trong sáng như vậy sao?
"Tôi thề, thật sự là chưa từng”, Bạch Tinh Nhiên giơ ba ngón tay lên: "Nếu tối nay tôi nói dối một câu nào, tôi... tôi ra đường sẽ bị xe đâm, chết bất đắc kỳ tử".
Thề độc như vậy mà cô cũng dám nói ra, nếu anh còn không tin, thì lần sau cô sẽ không bao giờ giải thích với anh nữa.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ thầm trong bụng như vậy.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, cũng không biết là tin hay không tin nữa.
"Anh rốt cuộc có tin hay không? Cũng phải nói đi chứ?", Bạch Tinh Nhiên ấm ức nói.
"Tin hay không thì đã sao?".
"Nếu tin thì sau này đừng nhắc đến anh ta nữa, nếu không tin, vậy cũng đừng nhắc đến làm gì, vì dù sao nhắc đến chỉ khiến anh tức giận thôi".
Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cô một lúc, không nói là tin hay không tin, chỉ đưa tay ra tóm lấy cổ cô, kéo môi cô áp vào môi anh.
Bạch Tinh Nhiên bị ngạc nhiên bởi hành động của anh, chưa chờ cho cô làm rõ trong lòng anh rốt cuộc nghĩ gì, hàm răng cô đã bị lưỡi anh tách ra, cứ thế luồn lách trong miệng cô.
"Chờ đã", đúng lúc anh đang định hôn sâu, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên lên tiếng, giơ tay chặn môi anh lại, nhìn anh nói: "Anh còn chưa nói với tôi, có phải lúc trước anh đập vỡ cửa kính của chúng tôi không hả?”.
Nam Cung Thiên Ân nhíu mày: "Chuyện này rất quan trọng sao?”.
"Đương nhiên là quan trọng”.
"Cô nói với tôi xem quan trọng chỗ nào?".
Nam Cung Thiên Ân định qua
quýt cho xong chuyện, vì nếu anh nói là anh đoán, sau đó cho người đi đập cửa kính của bọn họ, cô chưa chắc đã tin, mà anh lại là người không muốn giải thích nhiều.
"Vì nếu là anh đập, thì tôi sẽ vô cùng cảm ơn anh!", Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào anh fôi nói với vẻ rất nghiêm nghị.
"Không cần khách sáo đâu", Nam Cung Thiên Ân lại hôn tiếp lên môi cô, lần này không cho cô cơ hội né tránh nữa, cứ thế đè cô xuống dưới người anh.
Hôn một lúc lâu, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng buông cô ra, cô bị anh hôn cho mềm nhũn hết người, anh ôm Bạch Tinh Nhiên vào lòng, ghé tai cô nói nhẹ một câu như ra
lệnh: "Ngủ thôi”.
Đây cũng là lý do anh không muốn giữ cô lại trong phòng ngủ của mình, anh sợ ngày nào đó không kiềm chế được lại muốn cô.
Bạch Tinh Nhiên tuy bị anh khiêu khích đến mức ɖu͙ƈ vọng sục sôi, nhưng cũng biết cơ thế cô lúc này không thích hợp đế có những động tác sâu hơn, thế là nghe theo lời anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Dựa vào lòng anh, ngửi mùi hương của anh, nghe tiếng tim anh đập, một lúc sau cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trong lúc ăn sáng, chị Hà bưng một bát canh gà đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, mỉm cười nói: "Có