"Bỏ chạy?", Nam Cung Thiên Ân quay người lại, ánh mắt nhìn vào chiếc bụng phẳng phiu của cô cười khẩy: "Đã trở thành vợ chính thức của Nam Cung Thiên Ân tôi, lại mang thai đứa con của tôi, cô còn có thể chạy đi đâu chứ?".
"Nếu anh đã biết tôi không trốn được, vậy vì sao còn hạn chế sự tự do của tôi?", Bạch Tinh Nhiên cạn lời.
"Không vì sao cả, tôi muốn cô phải khó chịu đấy", Nam Cung Thiên Ân ném lại một câu, quay người đi vào phòng thay đồ.
Chỉ là vì muốn cô phải khó chịu sao? Đúng là đáng ghét!
Bạch Tinh Nhiên tức điên lên!
Buổi chiều, Bạch Tinh Nhiên ngủ trưa dậy cảm thấy bí bách, định ra vườn hoa đi dạo. Chị Hà ngăn cô lại, nói ba tháng đầu không nên vận động nhiều, cần nghỉ ngơi đế giữ thai.
Bạch Tinh Nhiên rất muốn nói với chị ta, cơ thế cô xưa nay không yếu ớt đến thế, nhưng nghĩ lại thấy thôi vậy, đỡ để lão phu nhân biết cô không nghe lời chị Hà lại không vui.
Cô chẳng có gì khác với người khác cả nhưng bị ép ở trong phòng nằm nghỉ cả ngày, thật sự bí bách đến mức sắp chịu hết nổi.
Cô nằm trêи giường càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng không can tâm, dựa vào đâu mà bản thân
cô đã gả cho anh rồi, cũng đã có bầu rồi, vậy mà vẫn phải sống một cuộc sống như phạm nhân vậy.
Cuối cùng, cô bực mình cầm lấy điện thoại bàn lên gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân.
Điện thoại reo lên một lúc mới có người nghe máy, giọng nói bình tĩnh của Nam Cung Thiên Ân ở đầu dây bên kia vọng đến: "Có chuyện gì thế?".
Chuông reo lâu vậy mãi không có người nghe máy Bạch Tinh Nhiên vốn định cúp rồi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh lập tức hơi nghẹn lời, những câu cú phản kháng nghị từ nãy giờ đột nhiên quên sạch.
"Không có gì thì tôi cúp máy đây",
giọng Nam Cung Thiên Ân tỏ vẻ có hơi mất kiên nhẫn.
"ừ", Bạch Tinh Nhiên nản chí nhả ra một câu.
Nam Cung Thiên Ân lại không cúp luôn, anh hỏi thêm: "Rốt cuộc có chuyện gì thế?".
"Tôi muốn ra ngoài mua đồ".
"Mua gì mà lại không thế để chị Hà đi mua?". Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。č0m I Nh ảy hốţȓuyëŋ full
Thực ra thư ký Liễu là người như thế nào trong lòng Nam Cung Thiên Ân biết rất rõ, anh cũng có chút ý đồ nên mới bảo thư ký Liễu đi mua sắm
cùng cô.
"Cô ta bị đuổi việc rồi”, Nam Cung Thiên Ân thu người lại.
"Hả?”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc hỏi: "Vì sao thế?".
"Vì cô”, Nam Cung Thiên Ân khởi động xe bắt đầu đi.
"Tôi á?".
"ừ", Nam Cung Thiên Ân gật đầu: "Trà sữa hôm đó, suýt nữa thì khiến tôi phải ôm nhà vệ sinh luôn rồi".
Bạch Tinh Nhiên cạn lời, hôm đó hình như cô không nói gì cả, sao anh lại biết là thư ký Liễu bảo cô mua nhỉ? Nói đi nói lại, vần là cô đã khiến thư ký Liễu bị mất việc, công việc tốt như
vậy lại bị mất, nghĩ cũng cảm thấy hơi áy náy.
Nam Cung Thiên Ân nhìn lướt qua vẻ mặt áy náy của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.
Thực ra thư ký Liễu từ lâu đã bị anh cho vào danh sách thôi việc, cốc trà sữa lần trước chỉ là một trong những lỗi mà thư ký Liễu đã phạm phải thôi, đuối việc cô ta chẳng liên quan tí gì đến Bạch Tinh Nhiên cả, nhưng anh lại thích nhìn vẻ mặt áy náy của cô.
Chiếc xe đỗ trước tòa nhà Mạo Nghiệp gần đó, Nam Cung Thiên Ân quay đầu sang nhìn cô: "Giờ mua đồ cho trẻ sơ sinh có phải hơi quá sớm rồi không?"
"Không sớm