Cô nhịn cười, e dè hỏi một câu:
"Anh định không khách khí với em kiểu gì thế?".
"Em biết mà", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nở một nụ cười mập mờ, khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên lập tức đỏ ửng, sau đó giơ tay lên đánh vào cánh tay anh một cái:
"Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó, có còn chút khí phách của một đại Boss không hả?".
"Ý anh nói là sẽ trừ tiền thưởng của em", Nam Cung Thiên Ân cố tình nhìn cô nói:
"Rốt cuộc là ai suốt ngày nghĩ đến chuyện đó vậy?".
Thế là, mặt Bạch Tinh Nhiên lại càng đỏ hơn.
"Anh chẳng phải là giàu bằng cả đất nước sao?".
"Ai bảo em là anh giàu bằng cả đất nước?".
"Người ta đồn thế mà", Bạch Tinh Nhiên cố tỏ ra vẻ kinh ngạc:
"Lẽ nào em nghe nhầm à? Giấc mơ làm phu
nhân của tỷ phú bậc nhất của em đã vỡ mộng rồi sao?".
"Chưa vỡ mộng đâu", Nam Cung Thiên Ân đưa tay véo lên má cô:
"Người đàn ông bên cạnh em đây vô giá giống như vườn hoa oải hương này đấy".
"Xí...”.
"Em coi thường anh sao?".
"Vô giá á, em chẳng thấy gì cả, nhưng lại thấy anh giống như kẹo kéo ấy, giật thế nào cũng không giật ra được".
"Em nói lại lần nữa xem?".
"Em nói là em giống như kẹo kéo, cả đời này sẽ dính chặt vào anh", ở
với anh lâu dần Bạch Tinh Nhiên rất biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thường thì cô sẽ trêu anh xong fôi lại nịnh anh một câu.
Quả nhiên, sắc mặt đang sa sầm của Nam Cung Thiên Ân lập tức lại rạng rỡ ngay được.
Nam Cung Thiên Ân kéo cô vào lòng, ngón tay chọc vào eo cô vừa cắn răng vừa cảnh cáo:
"Anh thấy giờ em càng ngày càng to gan fôi nhé, không ngờ dám trêu chọc