Buổi tối ăn những đồ ăn vặt bản địa, sau đó dắt tay nhau đi bộ trêи con đường thoang thoảng hương hoa, Bạch Tinh Nhiên bất giác thốt lên: "Đúng là thành phố hoa có khác, đi trêи đường cũng có thế ngửi thấy mùi thơm ngát của hoa nữa".
"Đây là thị trấn nhỏ, không khí thích hơn trong thành phố rất nhiều".
"Đúng thật", Bạch Tinh Nhiên gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy tối nay chúng ta ngủ ở đây à?".
"ừ, ngày mai trở lại Paris".
"Thế có phải ngày kia là chúng ta phải về nước rồi không?".
"Nếu không thì sao? Em còn muốn tiếp tục ở đây nữa à?".
""Em muốn ở đây với Tiếu Ý thêm vài ngày", Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc nói: "Em biết Thiên Ân thiếu gia công việc ngập đầu, không sao cả, anh về trước là được, mấy hôm nữa em sẽ về".
Nam Cung Thiên Ân nhíu màu, lườm cô: "Em đế anh về một mình sao?".
"Sao thế? Chỉ hơn mười tiếng thôi, ngủ dậy là đến mà".
"Về đến nơi thì sao? Em đế anh ngủ một mình mấy ngày liền à?".
"Chỉ vài ngày thôi mà".
"Một ngày cũng không được", Nam Cung Thiên Ân nghiêng người nhìn anh: "Bạch tiếu thư, anh nghĩ là em đã quên vài chuyện rồi đấy".
"Chuyện gì cơ?".
"Giờ em vẫn còn tội trêи người đó, anh nói là sẽ cho em tự do lúc nào? Còn nữa, em mới vào làm việc được hơn một tháng mà đã xin nghỉ mười ngày? Có phải em không muốn làm việc nữa không?".
"Không phải, đương nhiên là em muốn làm việc rồi", Bạch Tinh Nhiên vội vàng cười hờ hờ đổi giọng: "Thực ra em cũng chỉ nói vậy thôi, Tiếu Ý ở đây sống vui vẻ như vậy, lại có người chăm sóc nữa, em vô cùng yên tâm".
Khó khăn lắm cô mới có đươc
việc làm, nếu bị anh thu lại như vậy thì thật là đáng tiếc, cô vừa cảm nhận được thú vui của việc đi làm, hơn nữa đòng nghiệp cũng rất tốt, sao mà nỡ nghỉ việc chứ?
Thấy bà lão hất cằm chỉ vào cô nói gì đó, Bạch Tinh Nhiên nghiêng người hỏi Nam Cung Thiên Ân: "Bà ấy nói gì vậy? .
Nam Cung Thiên Ân nghiêng qua ghé vào tai cô nói: "Họ nói em chẳng xinh đẹp gì cả, hỏi anh vì sao lại thích em".
"Thế anh nói thế nào?".
"Anh nói là anh bị mù, tim cũng ngu muội, chẳng còn cách nào cả".
Bạch Tinh Nhiên cười hì hì, tuy cô không hiếu được tiếng Pháp, nhưng nhìn biếu cảm trêи khuôn mặt của bà lão cũng nhìn ra được bà lão rõ ràng là đang khen cô.
"Anh đang cố tình chia rẽ tình cảm giữa em và bà ấy sao?", cô nói.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên gõ vào đầu cô một cái: "Em nghe hiểu rồi còn hỏi?".
"Em chí là trêu anh thôi, xem anh có nói thật hay không", Bạch Tinh Nhiên cười nói.
ở trong vườn nghỉ một lúc, hai người liền đi lên phòng ngủ tầng hai, Bạch Tinh Nhiên bày những chiến lợi phấm ngày hôm nay ra bàn, Nam Cung Thiên Ân từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy những lọ tinh dầu kia, nụ cười xấu xa hiện lên trong khóe mắt: "Nhiều thế kia chắc chắn em không đem về nước được đâu, nhưng tối nay có thế lôi chúng ra đế hưởng thụ đấy".
"Hưởng thụ kiểu gì? Cho vào bồn tắm đế ngâm mình à?".
"Cũng được, làm cho cơ thể thơm thật là thơm".
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Không được, em không thể dụ dỗ ong bướm như vậy được, sẽ làm cho con ma háo sắc ồ bên cạnh em đây mệt chết mất".
"Anh không sợ mệt, về mặt này thì anh chăm chí lắm".
"Đồ xấu xa", Bạch Tinh Nhiên quở trách một tiếng.
Nam Cung Thiên Ân cười rồi bế cô khỏi sofa, lúc bế cô lên còn tiện tay túm lấy vài lọ tinh dầu và hoa oải hương khô. Sau đó ném cô và hoa vào bồn tắm đang xả nước.
Bạch Tinh Nhiên lồm cồm bò dậy
khỏi mặt nước, lớn tiếng phản kháng: "Nam Cung Thiên Ân anh đang làm gì thế, anh làm gì mấy lọ tinh dầu của em thế hả?".
Nam Cung Thiên Ân mặc kệ cô, cứ thế đổ hết chai tinh dầu này đến chai tinh dầu khác ra, rồi rắc hoa oải hương khô trong hộp ra nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói một câu: "Em còn không mau cởi quần áo ra đi?".
"Anh đi ra rồi em mới cởi", Bạch Tinh Nhiên co mình trong một góc bồn tắm.
Nam Cung Thiên Ân kéo cô ra khỏi