Thấy cô không có tỉnh táo và chẳng có chút mong muốn nào, Nam Cung Thiên Ân chí đành bỏ cuộc, cắn vào thùy tai cô một cái: "Được, tối nay tạm tha cho em".
Mặc dù ôm cơ thế thơm phưng phức mà còn cực vừa tay thì sẽ khó lòng ngủ được, nhưng nhìn cô buồn ngủ vậy, anh cũng chí đành nhịn.
Cũng may là anh đi dạo cả ngày mệt rồi, nhịn chưa bao lâu cũng thϊế͙p͙ đi luôn.
Ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên bị tiếng chim hót líu lo bên ngoài đánh thức, cô từ từ mở mắt ra, trong phòng đã ngập ánh nắng mai, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái, thấy phần giường bên cạnh có dấu vết từng có người ngủ, nhưng đã rời giường rồi.
Tối qua... Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhớ ra mình ngủ thϊế͙p͙ đi trong bồn tắm, trong hương thơm thanh mát của hoa oải hương, còn sau đó xảy ra chuyện gì cô không nhớ gì hết.
Cô cúi đầu lật chăn nhìn cơ thể lõa lồ của mình một cái, không ngờ lại chẳng mặc gì, vậy Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có làm gì với cô không? Chắc là không nhỉ? Anh mạnh mẽ như vậy, nếu làm gì thì cô không thể nào không biết được.
Nói đi cũng phải nói lại, dù có làm thì sao? Chẳng phải là việc rất bình thường sao?
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cảm thấy mình thực sự không cần phải tiếp tục đắn đo vấn đề này.
Nhớ lại việc tắm hoa oải hương tối qua, cô giơ cánh tay lên ngửi, quả nhiên vẫn thơm phức.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trò chuyện liên tục, thính thoảng sẽ có tiếng đáp lời của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên tò mò ngồi dậy,
Anh đáp lại cô bằng một nụ cười, vẫy tay với cô.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, vui vẻ chạy vào phòng, thay đồ rồi chạy bước nhỏ xuống tầng.
Cô dùng một câu tiếng Pháp mới học được đế chào hỏi với bà cụ, bà cụ có vẻ rất vui, ra hiệu cho cô xem album.
Bạch Tinh Nhiên ngồi xuống cạnh Nam Cung Thiên Ân, khoác tay anh hỏi: "Đang xem gì thế?".
Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu, ngửi tóc cô, hạ giọng nói: "Em thơm quá".
"Trước mặt người ngoài nghiêm chỉnh cho em", Bạch Tinh Nhiên giơ
tay lên đẩy mặt anh ra, sau đó cúi đầu bắt đầu xem album ảnh rồi hỏi: "Đang xem gì thế?".
"Xem album ảnh của nhà bà cụ, xem đi, đây là con trai bà ấy, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong hải quân, bà cụ rất tự hào vì anh
"Đúng là rất đẹp trai", Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên vỗ trán cô một cái: "Điếm chú ý có thế đừng lệch thế được không?".
Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu cười với anh: "Người ta nói thật thôi mà, đàn ông mặc quân phục đều đẹp
"Mặc Âu phục thì không đẹp trai sao?".
"Cũng rất đẹp trai".
"Anh với anh ta rốt cuộc ai đẹp trai hơn?", Nam Cung Thiên Ân hất cằm chí người đàn ông mặc quân phục trong ảnh.
Cái anh này đúng là quá kiêu ngạo, Bạch Tinh Nhiên thực sự không muốn anh kiêu ngạo hơn, không muốn nói thật với anh, anh là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp trêи đời này. Cô cười tủm tỉm nói: "Chúng ta đừng bàn vấn đề này nữa thì hơn, nếu em nói anh đẹp trai hơn thì bà cụ sẽ buồn đó".
"Bà ấy không hiếu đâu", Nam Cung Thiên Ân vẫn không chịu thôi.
Bạch Tinh Nhiên chỉ đành thỏa hiệp, ngẩng đầu lên hôn vào cằm anh một cái: "Anh đẹp trai hơn chút".
"Chỉ một chút sao?".
"Không chỉ một chút, mà là rất nhiều, rất nhiều", Bạch Tinh Nhiên cạn lời, giờ cô càng ngày càng thấy người đàn ông này đôi khi thực sự rất khó giải quyết.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng hài lòng, không có gì vui hơn khi nhận được lời khen từ người phụ nữ