“Em gái và em rể chân thành muốn tôi đến như vậy, sao tôi có thể không đến chứ?”, Nam Cung Thiên Ân đi tới, sau khi đứng cạnh Bạch Tinh Nhiên thì giơ tay kéo cô vào khuỷu tay, nhìn hai người nói: “Xin lỗi, lúc chị em ra ngoài quên quà ở nhà, chỉ đành để tôi về lấy”.
Nói xong, không cần anh ra lệnh, mỹ nữ mặc đồ công sở phía sau đã đi lên, đưa hộp trang sức trong tay ra trước mặt Bạch Ánh An. Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, đây chính là dây chuyền đá quý mà cô bất cẩn để lại nhà anh.
“Mở ra xem có thích không?”, Nam Cung Thiên Ân vẫn cười rất mê người.
Xung quanh bắt đầu có người bàn tán, đều đang suy đoán và kinh ngạc người đàn ông trước mặt rốt cuộc có phải Nam Cung Thiên Ân vừa xấu vừa yếu ớt trong lời đồn không.
Bạch Ánh An nhận hộp trang sức, nhìn anh một lát rồi mở hộp ra, bên trong chính là sợi dây chuyền đá quý trị giá chục triệu. Chỉ cần là người biết nhìn đồ, thì vừa nhìn đã biết ngay giá trị không thấp, mà xung quanh đều là những thiên kim quý tộc bình thường vẫn làm bạn với châu báu.
“Đá quý đẹp quá, giá chắc chắn không thấp nhỉ”, có người bàn tán.
Bạch Ánh An mặc dù biết dây chuyền đắt đỏ, nhưng vẫn không đến mức khiến cô ta mất lý trí, dù sao thứ này chỉ cần cô ta muốn thì lúc nào cũng có thể đạt được.
Cô ta đậy hộp lại, đánh giá Nam Cung Thiên Ân, cười khẩy: “Anh này, dây chuyền rất đẹp, nhưng mà mạo nhận người khác ổn không vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm, lần trước anh xuất hiện với thân phận tình nhân của chị tôi, sao mới đó đã lại thành thiếu gia của nhà Nam Cung rồi?”.
“Cần tôi chứng minh thân phận?”, nụ cười của Nam Cung Thiên Ân nhạt đi.
“Tốt nhất anh chứng minh chút đi”.
“Chứng minh thế nào? Chứng minh thư hay là...”.
Không đợi anh nói hết, nữ trợ lý đã giơ chứng minh của anh lên: “Lâm phu nhân mời xem”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn tên