“Tôi không biết khiêu vũ hai người…”, cô lảo đảo, mũi chân giẫm lên chân của Nam Cung Thiên Ân.
Anh cau mày, đau đến nỗi hít vào một hơi.
“Xin lỗi”, lời nói áy náy của Bạch Tinh Nhiên vừa dứt, thì chân của cô lại dẫm lên chân còn lại của anh.
Bạch Tinh Nhiên áy náy nhìn Nam Cung Thiên Ân sắc mặt không tốt lắm, nghe thấy tiếng cười thầm từ xung quanh truyền đến, khuôn mặt đỏ ửng lên, còn khó chịu hơn cả ban nãy bị sỉ nhục trước đám đông.
“Chậm một chút, cứ theo bước chân của tôi, đừng vội”, Nam Cung Thiên Ân nói bên tai cô.
Bạch Tinh Nhiên cố gắng theo bước của anh, cúi gần vào tai anh nói: “Anh này, anh rốt cuộc có tí tư duy logic nào không vậy?”.
“Là sao?”.
“Tôi rất cảm ơn anh đã mang sợi dây chuyền tới, cũng rất cảm ơn anh đã tình nguyện giúp tôi giải vây, nhưng anh đừng quên, lần trước anh đã xuất hiện với thân phận là tình nhân của tôi rồi, lần này lại xuất hiện với thân phận Nam Cung Thiên Ân, anh coi Bạch tiểu thư nhà người ta là đồ ngốc à? Đâu thể diễn kịch như thế được”, cô nói hơi oán hận: “Anh như vậy là giúp ngược đấy biết không? Là ép tôi vào đường chết đấy biết không? Anh bảo tôi lát nữa phải hạ màn kiểu gì? Bảo tôi làm sao ăn nói với Nam Cung Thiên Ân đây? Lần trước anh đã hại tôi bị phạt bằng gia pháp đấy biết không…?”.
Nam Cung Thiên Ân không thèm để ý đến những lời gây sự của cô, chỉ thản nhiên cười một cái, cẩn thận né tránh bị cô giẫm giày cao gót lên.
Bên ngoài, Bạch Ánh An không vui bĩu môi, mặt giễu cợt nói: “Quạ đen có nhuộm trắng cũng không vào được đàn bồ câu, xem bộ dạng ngu xuẩn đó, vừa nhìn là biết thứ cặn bã từ nhỏ đã sống dưới đáy xã hội rồi”.
Không được Lâm An Nam hồi đáp, Bạch Ánh An quay đầu lại, phát hiện ra anh ta sắc mặt khó coi đang nhìn chăm chăm vào trung tâm sàn nhảy. Chính vào lúc đó, xung quanh đột nhiên vang lên một trận reo hò nho nhỏ.
Cô ta nhìn theo ánh mắt của Lâm An Nam về phía trung tâm đám đông, biểu cảm trên mặt cũng ngây ra, không ngờ hai người trên sàn nhảy lại hôn nhau trước mặt mọi người, trông có vẻ