“Là ý gì? Các người muốn gì?”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc tròn mắt nhìn bà ta.
Bảo cô đã nhìn thấy bệnh của Nam Cung Thiên Ân rồi? Ý muốn nói bộ dạng của anh lúc phát bệnh tối hôm qua sao?
Hôm qua trong phòng ngủ tối thui, cô vốn chẳng nhìn thấy gì cả!
“Bây giờ cô có hai sự lựa chọn, thứ nhất, tự mình chọn lấy một cái kết cho mình”, lão phu nhân phẩy tay một cái, một cô giúp việc bê một cái khay bước vào, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc nhìn thấy trong khay có vải trắng, thuốc ngủ và dao gọt hoa quả.
Cô theo bản năng lùi về sau một bước, há hốc miệng nói: “Vậy thứ hai là gì?”
“Thứ hai, sáng sớm mai đi sân bay, ở nước ngoài sẽ có người sắp xếp chỗ ở cho cô”.
Bạch Tinh Nhiên nghe vậy thì hiểu rồi, muốn đẩy cô tới một nơi khỉ ho cò gáy, giam cầm cô, cả đời này không được bước chân vào Châu Thành nửa bước.
Nam Cung Thiên Ân anh ác lắm!
Bạch Tinh Nhiên gạt tay nữ giúp việc ra, mặt lạnh tanh nói: “Để tôi tự làm”.
Đây là một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc, viên đá tròn màu đen bên trên sáng lấp lánh, chiếc nhẫn nhìn giống như được mua lại từ một cửa hàng đồ cổ, kiểu dáng vô cùng đẹp.
Tối qua lúc Vương đại sư đeo chiếc nhẫn đó vào ngón áp út của cô, cô còn âm thầm khen chiếc nhẫn này thật đặc biệt, cô chưa nhìn thấy bao giờ, không ngờ còn chưa kịp đeo ấm tay đã phải tháo xuống rồi.
Đương nhiên, đây là đồ của Nam Cung Thiên Ân, cô không thèm lấy!
Chỉ là…
Cô nín thở tháo mạnh ra, nhưng chiếc nhẫn vẫn nằm im bất động trên ngón áp út của cô, bất luận cô tháo cách nào cũng không tháo ra được.
Chị Hà nhìn ra vấn đề, bảo giúp việc mang nước khoáng tới, nhưng vẫn không có ích gì.
“Phu nhân, nhẫn không tháo ra được”, chị Hà sau khi đích thân thử, cung