Trong thời gian một ngày một đêm, Bạch Tinh Nhiên đã bị nhốt trong căn nhà giam lạnh lẽo ở sân sau, cùng lúc có mấy người phụ nữ chuyên trách đến giúp cô tháo nhẫn, nhưng lần nào cũng tốn công vô ích.
Cách nào cũng đã thử rồi, ngón tay của cô bị bọn họ kéo đến tê dại, mà chiếc nhẫn vẫn nằm im bất động.
Bạch Tinh Nhiên vẫn mặc bộ đồ tối qua đi ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ngủ trông rất an lành, trong màn đêm, ánh mắt của Nam Cung Thiên Ân lướt qua hai vết răng mờ mờ trên cổ tay của cô, dừng lại một lúc, cuối cùng ánh mắt đặt trên ngón tay áp út của cô.
Chiếc nhẫn vàng nạm ngọc đen đó sáng lấp lánh trong màn đêm.
Nam Cung Thiên Ân không nhịn được mà cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhưng không chờ anh tiếp tục, Bạch Tinh Nhiên vốn đang nằm co quắp ngủ say trên giường đột nhiên rụt tay lại, tránh né bàn tay của anh.
Bàn tay to lớn của anh bơ vơ giữa không trung, một lúc sau mới thu về, đứng thẳng dậy.
Bạch Tinh Nhiên yếu ớt mở mắt ra, những gì cô nhìn thấy chỉ là một màn đêm tối đen.
“Tỉnh rồi à?”. Nam Cung Thiên Ân bình tĩnh hỏi.
Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy trên giường, sau khi nhìn ngó hai bên một vòng mới phát hiện ra một bóng dáng cao lớn đứng trước giường. Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lùng đang gây áp lực cho cô, cô nhớ đây là hơi thở của Nam Cung Thiên Ân. Bởi vì hơi thở của anh đặc biệt mê người, mà trong đêm tân hôn cô mới đại chiến với anh ba trăm hiệp, cho nên biết rất rõ.
Nhưng mà, Nam Cung Thiên Ân không phải tối qua đã được đưa đi viện cấp cứu rồi sao? Sao đột nhiên lại về rồi?
Cô nhìn anh, gương mặt sợ hãi: “Tôi không đến chỗ quỷ quái đó đâu, tôi không đi đâu!”
“Tôi đến để nói với cô một tin”. Nam Cung Thiên Ân nhìn không rõ vẻ sợ hãi trên mặt của cô, lạnh nhạt cười: “Tôi quyết định sẽ giữ cô lại”.
Sao cơ? Nam Cung Thiên Ân giữ cô lại? Không bắt cô đi nữa?
“….Cho đến khi nào tháo được nhẫn xuống”. Nam