Theo mệnh lệnh của lão phu nhân, Bạch Tinh Nhiên ngồi lên xe của Nam Cung Thiên Ân. Xe từ từ rời khỏi biệt thự nhà Nam Cung, đi về hướng thành phố.
Hai người ngồi trong xe cả chặng đường không nói gì, Bạch Tinh Nhiên dựa lưng vào ghế nhìn cảnh vật thoáng qua ngoài cửa sổ, Nam Cung Thiên Ân thì tập trung lái xe.
Trong lòng cô ít nhiều vẫn còn oán giận Nam Cung Thiên Ân, mặc dù giữa hai người không có nền tảng tình cảm, cũng biết rõ trong lòng anh có người khác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tức giận và thất vọng về phản ứng của anh về việc cô lẻn vào từ đường lúc trước.
Mấy ngày nay cô và anh cơ bản không hề nói chuyện, anh thì ngày nào cũng bận công việc sớm đi tối về, còn cô hết vẽ vời lại đến nghe nhạc thư giãn, sau đó khóa cửa đi ngủ sớm.
Chiếc xe dừng lại ở trước một trung tâm thương mại hàng cao cấp xa xỉ, Nam Cung Thiên Ân chẳng buồn quay đầu buông độc hai chữ: “Xuống xe”.
Bạch Tinh Nhiên tháo dây an toàn, đẩy cửa xuống xe.
Trung tâm thương mại này là nơi đắt nhất Châu Thành, cũng là nơi lúc trước cô chẳng bao giờ dám tới, thế mà Nam Cung Thiên Ân lại đưa cô tới đây.
Đương nhiên, cô bây giờ đang đóng vai Bạch Ánh An, thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch nếu như thể hiện quá bần tiện ngược lại còn dễ khiến Nam Cung Thiên Ân nghi ngờ.
Thế là sau vài giây dừng lại, cô sải bước đi vào trong tòa nhà trung tâm thương mại trước.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên lên đến khu quần áo ở tầng 2, nhìn xung quanh một lượt rồi cất bước đi vào một cửa hàng nhìn màu sắc trông khá là tươi tắn.
Lúc cô bước chân vào cửa hàng, bàn tay nhỏ đột nhiên bị một bàn tay lớn ấm nóng nắm lại.
Cô giật mình một cái, quay đầu mới phát hiện hóa ra là Nam Cung Thiên Ân nắm tay mình.
“Em yêu, anh biết có một cửa hàng rất hợp với em”, Nam Cung Thiên Ân khẽ cười với cô, cười đẹp đến mê hồn.
Bạch Tinh Nhiên bị nụ cười của anh làm cho sững người, trong lòng nghĩ người đàn ông này không sao chứ? Sao đột nhiên lại cười như thế này.
Một phút sau, cô liền hiểu ra.
Chỉ thấy xung quanh bất luận là nhân viên hay là khách hàng, đều nhìn anh bằng ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa mê mẩn, hóa ra người đàn ông này đang đóng kịch!
Nếu anh đã muốn diễn, cô cũng chẳng có lý nào lại không phối hợp, môi cong lên, cô cười tồi tựa vào người anh, tỏ ra dáng vẻ vợ chồng ân ái.
Cửa hàng mà Nam Cung Thiên Ân nói là hợp với cô, thực ra là nằm ở một góc khá yên tĩnh trên tầng ba, bởi vì quần áo ở đây đắt hơn ở những cửa hàng khác, chủ yếu là bán cho khách quen, nên những khách ngắm dạo cũng ít hơn.
Nam Cung Thiên Ân thích nơi yên tĩnh, Bạch Tinh Nhiên cũng chẳng để tâm, dù sao hôm nay thứ cô mua cũng không phải quần áo, mà là thương hiệu, thể diện.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón, kìm nén sự hưng phấn trong lòng vừa lén đánh giá Nam Cung Thiên Ân vừa lễ phép hỏi: “Chào buổi sáng anh chị, xin hỏi anh chị có cần giúp gì không ạ?”.
Đây là lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy diện mạo thật của người đàn ông thần bí này ở cự ly gần như thế, trước dây chỉ nhìn thấy ở trên báo.
“Giúp tôi chọn mấy bộ đồ hợp với cô ấy”, sau khi buông một câu với nhân viên bán hàng, Nam Cung Thiên Ân đi đến chỗ sofa ở giữa cửa hàng ngồi xuống.
“Vâng ạ, mời chị đi theo em”, cô nhân viên dẫn Bạch Tinh Nhiên đi đến trước kệ treo đồ, bắt đầu lựa chọn đồ phối cho cô.
Bạch Tinh Nhiên phát hiện ra mẫu mã quần áo ở cửa hàng này cũng không tồi, chỉ là giá đắt như trên trời, một cái áo len hơn một trăm nghìn tệ? Có nhầm không vậy! Dát vàng à?
“Em cảm thấy chiếc này rất hợp với chị, không tin chị hỏi Thiên Ân thiếu gia xem”, cô nhân viên vừa nói vừa ướm thử lên người cô.
“Một trăm mười nghìn tệ? Không giảm giá sao?”, Bạch Tinh Nhiên bất giác hỏi một câu.
“Rất xin lỗi, quần áo của hãng chúng em chưa giảm giá bao giờ”, nhân viên bán hàng vẫn lễ phép ôn hòa.
Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, phát hiện anh đang ngồi vắt chân tựa vào sofa