Tiểu Lạp từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, mà còn thuộc vào dạng bệnh vô cùng nghiêm trọng nữa.
Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại xong lập tức quay sang phía Nam Cung Thiên Ân nói: “Dừng xe lại đi! Phiền anh dừng xe lại! Tôi muốn xuống xe!”
Nam Cung Thiên Ân cũng đã đoán được đại khái sự việc từ lúc nghe cô nói chuyện, giờ thấy cô gấp gáp đến mức này, anh không những không dừng xe mà còn lạnh lùng nói một câu: “Sao? Cô lại muốn đi gặp mấy đứa con hoang mất dạy kia à?”
“Nam Cung Thiên Ân! Mong anh hãy ăn nói cẩn thận!”, Bạch Tinh Nhiên bị anh làm cho tức tối nên đã đáp trả một cách không hề khách sáo gì: “Bọn trẻ không phải là con hoang, mà là những đứa trẻ đáng thương bị bố mẹ ruồng bỏ, bọn trẻ đứa thì tàn tật, đứa thì mang bệnh trong người, nói trắng ra thì thực ra cũng là đứa trẻ sinh ra đã có bệnh như anh mà thôi, chỉ là bọn trẻ không được may mắn như anh sinh ra trong gia đình giàu có, được nhiều người yêu thương như vậy...”
Bạch Tinh Nhiên không nói tiếp nữa, cô đưa tay lên lau nước mắt rồi hét lên: “Dừng xe! Tôi muốn anh dừng xe lại ngay cho tôi!”
Mặt của Nam Cung Thiên Ân hơi biến sắc nhưng anh vẫn tiếp tục nhấn ga đi.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh không hề có ý định dừng xe lại, cũng mặc kệ nguy hiểm, cô nắm lấy cánh tay anh cứ thế lắc mạnh mà vừa khóc vừa hét lên: “Anh có nghe thấy không hả? Tiểu Lạp sắp chết rồi đấy, nó muốn nhìn tôi lần cuối, anh có nghe thấy không hả...!?”
“Đây là khu vực cấm đỗ xe”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày, anh vội vàng hất cánh tay đang ôm chặt lấy tay anh mà lắc kia của cô ra.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh nói vậy, đờ đẫn quay người bò về phía cửa sổ xe mà nhìn ra bên ngoài xem tình hình đường xá, cô muốn tìm xem có chỗ nào có thể đỗ xe được không.
Nam Cung Thiên Ân quay sang nhìn cô một cái rồi bất giác hỏi một câu: “Đứa bé đang ở đâu?”
“Bệnh viện Hồng Ân”, Bạch Tinh Nhiên trả lời.
Chiếc xe đúng lúc đi qua một lối rẽ, Nam Cung Thiên Ân ngoặt xe lại rồi nhanh chóng đi về phía Bệnh viện Hồng Ân.
Bạch Tinh Nhiên vô cùng sốt sắng, và không hề để ý thấy thái độ của anh đã thay đổi, cô chỉ biết thúc giục anh lái xe nhanh chút.
Chiếc xe đến Bệnh viện Hồng Ân với tốc độ nhanh nhất, vừa mới dừng xe, Bạch Tinh Nhiên vội vàng đẩy cửa lao ra ngoài, vừa gọi điện cho Triệu Phi Dương vừa chạy về phía bên trong bệnh viện.
Cách lần trước gặp nhau chưa đầy một tháng, Tiểu Lạp đã gầy rộc hẳn đi, tinh thần cũng giảm sút rất nhiều. Chỉ là khi thấy Bạch Tinh Nhiên, khuôn mặc hốc hác vẫn có thể nở ra một nụ cười yếu ớt: “Cô Bạch...”
“Tiểu Lạp...”, Bạch Tinh Nhiên đón lấy bàn tay nhỏ bé mà Tiểu Lạp giơ ra, rồi nhìn Tiểu Lạp nói: “Em sao vậy? Chẳng phải em vẫn luôn khỏe mạnh sao? Có phải là em lại không ngoan ngoãn uống thuốc rồi không hả?”
“Cô Bạch... có thể giúp Tiểu Lạp vẽ nốt bức tranh này không?”, Tiểu Lạp dùng tay còn lại đưa bức tranh đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, đó là bức tranh phác họa chân dung mới hoàn thành có một nửa, cũng là bức mà lần trước Bạch Tinh Nhiên giúp Tiểu Lạp vẽ ở trong sân rồi bị Nam Cung Thiên Ân phá đám, không ngờ cậu bé vẫn giữ lại.
“Có bức tranh của cô Bạch ở bên cạnh Tiểu Lạp... Tiểu Lạp sẽ không còn thấy sợ hãi nữa”, Tiểu Lạp vẫn nở nụ cười ngây thơ.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng đón lấy bức tranh rồi gật đầu lia lịa: “Được, cô sẽ cố gắng vẽ xong bức tranh này cho Tiểu Lạp, nhưng Tiểu Lạp phải hứa với cô là nhất định phải cố gắng sống tiếp được không?”.
“Vâng ạ”, Tiểu Lạp ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Tinh Nhiên quay sang nhìn Triệu Phi Dương, nắm lấy cổ tay anh ấy nói: “Bác sĩ nói sao rồi? Có thật là không thể cứu được nữa không?”
Triệu Phi Dương lén nhìn về phía cửa phòng bệnh, Nam Cung Thiên Ân đang đứng phía