Mặc dù trái tim Tô Thiên Từ đang đập loạn nhịp, nhưng lý trí của cô lại rất tỉnh táo. Cô đứng thẳng người dậy, dùng sức đẩy anh ra khỏi thân thể của mình. Bàn tay vô tình chạm vào da thịt bóng loáng, cơ bắp săn chắc, khuôn mặt nhỏ lập tức lại nóng lên.Người đàn ông này... Thật sự là quáyêu nghiệt!Anh không chỉ mỗi khuôn mặt đẹp, ngay cả làn da cũng hoàn hảo đến mức khiến người ta ghen tị, dáng người cũng... Trong đầu lập tức liên tưởng tới cái thứ hùng vĩ kia, mặt Tô Thiên Tử nhịn không được mà đỏ lên. Cô đang nghĩ cái gì thế này, cô lắc lắc đầu muốn cho cái ý nghĩ này nhanh chóng bay đi.Cô nhìn vào con ngươi âm u, lạnh lẽo của anh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tô Thiên Tử lại mở miệng giải thích: "Tôi còn muốn lấy quà tặng mẹ, anh… cứ tiếp tục!"Lúc Tô Thiên Tử đang muốn chạy trối chết thì cánh tay đã bị ai đó vững vàng giữ lại."Tiếp tục?" Thanh âm Lệ Tư Thừa trầm thấp, làm say lòng người.Đột nhiên Tô Thiên Tử bị kéo lại, cô không kịp đề phòng, cả thân thể liền ngã xuống giường.Tô Thiên Tử mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông trước mặt mình."Cô biết vừa rồi tôi muốn làm gì sao, mà muốn tôi tiếp tục? Hử?"Tiếng nói trầm thấp, thậm chí âm còn cuối kéo dài, khiến cho trái của tim Tô Thiên Tử không khỏi đập nhanh hơn bình thường.Đối với những người phụ nữ khác như thế nào thì cô không biết, nhưng cô… đang rất khẩn trương...Nhìn con ngươi đen nhánh, thâm thuý của anh, Tô Thiên Tử khec nuốt xuống một ngụm nước miếng, sợ hãi nói: "Không phải anh đang thay quần áo sao?"Ít nhất anh nên che lại cái dáng người gợi cảm đó của mình lại chứ. Cũng may hiện tại cô là Tô Thiên Từ của 5 năm sau, nếu mà là