"Ông nội, đây là chiếc bút máy mà chú con muốn nhờ con tặng cho ông, chúc ông vạn thọ an khang."Lệ lão thủ trưởng hòa ái cười một tiếng, "Ta cũng có quà sao? Ha ha, thay ta cảm ơn chú của con."Thấy ông cụ Lệ cười, đáy mắt Tô Thiên Từ cũng xẹt qua ý cười sâu xa.Thực ra chiếc bút máy này, cũng không phải của chú đưa cho cô, mà là của cô.Năm đó cô nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã đi dạo phố cùng Đường Mộng Dĩnh, rồi bị Đường Mộng Dĩnh xúi giục mua chiếc bút máy này với giá hơn 10 vạn, mà từ trước nay cô đều không có việc gì cần dùng đến nó.Nhưng không lâu sau đó, Đường Mộng Dĩnh lại đi rêu rao khắp nơi chỉ trích cô lãng phí, hại cô bị mọi người ghét bỏ.Bây giờ, cô lấy chiếc bút này ra, nói dối trước mặt Đường Mộng Dĩnh.Dựa vào hiểu biết của cô với Đường Mộng Dĩnh thì..."A..." Trên mặt Đường Mộng Dĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đây không phải là cây bút mà lúc tớ mơi trở về, đã cùng với cậu đi mua hay sao? Sao bây giờ lại biến thành cây bút của chú cậu rồi?"Quả nhiên là như thế!Với tính cách của Đường Mộng Dĩnh thì cô ta tuyệt đối sẽ không chịu ngồi yên.Cô không sợ cô ta vạch trần, mà điều cô sợ là cô ta sẽ không vạch trần.Mặt Tô Thiên Từ khẽ ửng đỏ, lộ vẻ lúng túng.Đường Mộng Dĩnh thấy vậy lập tức "giải vây" giúp cô: "Có thể là tớ nhớ nhầm, nhìn bề ngoài có hơi giống thôi. Đây sao có thể là cây bút mà cậu tùy tiện mua với giá hơn mười vạn được chứ?""Tuỳ tiện mua cây bút với giá hơn mười vạn sao?"Nghe đến đây, sắc mặt của Lệ phu nhân và Lệ lão gia tử đều hơi nhăn lại.Tô Thiên Từ lập tức lắc đầu: "Sao lại nói là tùy tiện mua chứ, là tớ cố ý lựa chọn mà." Nhưng rất nhanh cô lại đưa tay bịt kín miệng, một bộ dáng hối hận khi đã lỡ