o
Sau khi nhìn thấy từ gọi người nhạy cảm này, Túc Minh Khiêm đờ ra tại chỗ một hai phút.
Cái này…
Là như mình đang nghĩ ư?
Cậu hơi do dự, cảm thấy tình huống trước mắt mình là ý đó.
Nhưng sao có thể, làm sao Tây Mộc lại là…
Túc Minh Khiêm bị kích động, nhưng cậu lại chợt nghĩ, diễn biến này có vẻ hết sức quen thuộc.
Hình như cậu cũng từng đoán giới tính của Tây Mộc và Tồn Tinh bằng cách giống vậy.
Đã thế đều đoán trật hết.
… Mình có nhược điểm và thiếu hụt không khoa học trong việc đoán giới tính đúng không?
Túc Minh Khiêm bỗng dao động, không tin vào kết luận mình đưa ra.
Cậu quyết định thu thập thêm nhiều bằng chứng hơn.
Cậu lại chuyển hướng sang trình duyệt, gạt một hồi cuối cùng cũng tìm được chỗ vào “Cửu Độ” chính xác.
Trong lúc tìm kiếm, Túc Minh Khiêm vẫn khá là rối rắm.
Dù gì Tây Mộc cũng thích quần áo nữ, thích màu hồng, thần kinh nhạy cảm thật mà.
Nhỡ đâu Tây Mộc thật sự…
Vậy mình còn có thể thích hắn không?
Túc Minh Khiêm hết sức rối rắm, nhưng sau đó, cậu dần bình tĩnh lại, tiếp tục suy nghĩ:
Thật ra cũng chẳng có gì to tát.
Hiện giờ khoa học phát triển như thế, cái gì cũng có thể chữa được.
Chờ mình nhớ lại tất cả quá khứ, mình hoàn toàn có thể đưa Tây Mộc qua Mỹ điều trị, chẳng những đưa Tây Mộc vào một môi trường mới, tránh bị người khác chỉ trích, mà còn có thể sử dụng công nghệ tiên tiến nhất để giúp Tây Mộc.
Mà mình thì có thể ở bên Tây Mộc, giống như Tây Mộc ở bên mình bây giờ, ủng hộ hắn hết mình, động viên hắn không ngừng.
Túc Minh Khiêm quyết tâm, âm thầm thề.
Sau đó cậu đã thấy nội dung ở khu thảo luận của Cửu Độ.
“Đệt mợ qua loa vãi chưởng, công công ơi, ông lại teo, lại bất lực rồi, công công ơi ông lại mất trym rồi! Đù má, tháng ngày này sống sao nổi đây trời!”
“Sẽ có ngày đao nơi tay, giết sạch chó ngắt chương khắp thiên hạ!”
“Ông nói thật đi công công, trong số mấy con cún ngắt chương được đào tạo từ cái ban ngắn nhỏ của Chung Điểm, ông là cái con xuất sắc nhất có đúng không”
“Á á á chưa ra chương mới nữa, công công ơi chim anh không dài nổi đâu, có nghe thấy không hả, không! Dài! Nổi!!”
“Này công công, ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đê, thấy cái bóng đen lơ lửng bên trên không? Nghe thấy tiếng gõ cửa sổ không? Thấy mũi dao sáng loáng trong tay nó không? Đừng sợ, tôi chỉ tới tặng ông ít đồ màu đỏ thôi ấy mà, vui lòng mở cửa sổ, cảm ơn!”
Túc Minh Khiêm: “???”
Cậu ngu người đọc những bình luận này, nhận ra tình huống thật sự khác với những gì mình nghĩ.
Đúng là không có chuyện Tây Mộc là gì kia… ! Dù sao chẳng ai lúc có lúc mất, co duỗi tự nhiên được!
May mà mình không kết luận bừa.
Túc Minh Khiêm cảm thấy hết sức may mắn là mình không ngã ba lần vào cùng một cái hố.
Tuy đánh mất hình ảnh tương lai chăm sóc Tây Mộc khiến người ta hơi tiếc nuối, song Túc Minh Khiêm vẫn vui vẻ.
Cậu tiếp tục xem khu thảo luận, vừa tìm kiếm định nghĩa chính xác của “công công”, vừa đọc các bình luận khác.
Topic trong khu thảo luận phong phú, trừ việc hơn nửa là chửi mắng và kêu rên công công Tây Mộc ra chương mới, còn có rất nhiều thảo luận thú vị, tỉ như mấy topic này:
“Bàn tay vàng toàn dân đỉnh vồn, trí tưởng tượng phong phú quá thể đáng, mị chả phục ai chỉ phục công công!”
“Thấy ai ở trong cũng nghĩ mình là chúa tể tương lai, ba láp tầm phào không thể nhìn thẳng”
“Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, Túc Minh Khiêm không có, tất cả mọi người phát hiện kho báu, Túc Minh Khiêm thì không, Túc Minh Khiêm thật đúng là bình thường không có gì lạ ——”
“Các bạn tốt thí xin hãy tỉnh lại đi, các bạn có đếm xem rốt cuộc tác giả dành bao nhiêu chữ để miêu tả các bạn không? Thế mà định đòi đá gái Khiêm của tụi tui để trèo lên cao á, ảo tưởng sức mạnh!”
Túc Minh Khiêm lại phát hiện một cái tên mới.
“Gái Khiêm”
Chỉ mình hả?
Cậu hơi khó hiểu.
Tại sao lại gọi mình là gái Khiêm?
Cậu còn muốn xem những nội dung còn lại, nhưng kéo xuống cuối web lại bắt gặp một dòng chữ:
“Hãy theo dõi app Chung Điểm thời gian thực để trải nghiệm nhiều nội dung đặc sắc hơn”
Túc Minh Khiêm nhìn dòng chữ này, chợt nhận thức được một vài vấn đề.
Trang web này có vẻ khác với giao diện cậu thường thấy, hình như nó được đơn giản hóa đi rất nhiều.
Giao diện thường thấy có nhiều chức năng phức tạp hơn trang này.
Vậy những giao diện đó là ảnh chụp màn hình của app Chung Điểm sao?
Túc Minh Khiêm thoát khỏi trình duyệt.
Cậu tìm kiếm trên màn hình của Lịch Duyệt Tinh một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được địa điểm chính xác.
Cậu vào app Chung Điểm.
***
Lúc Túc Minh Khiêm cần cù chăm chỉ lướt mạng, Lịch Duyệt Tinh cũng đang xem lại tình huống trong truyện của mình.
Nội dung làm nền bao ngày, cuối cùng tác phẩm cũng đi tới một cao trào nhỏ kể từ khi bắt đầu.
Sau một hồi chiến đấu gian khổ, nhân loại có dị năng đã giành được ưu thế dẫn trước tại lục địa bất ngờ xuất hiện trên Thái Bình Dương.
Bọn họ tìm được cách đối phó với quái vật ở lục địa này, đang khua chiêng gõ trống xua đuổi quái vật, chiếm địa bàn.
Chỉ có một vấn đề.
Nền văn minh này, không phải văn minh thế giới quái vật mà là văn minh Tà thần tương tự với thế giới quan Cthulhu*.
*Cthulhu là một thực thể vũ trụ được sáng tạo ra bởi nhà văn H.
P.
Lovecraft.
Nó có ngoại hình gớm ghiếc lai tạo giữa nhiều loài vật khác nhau, gương mặt chứa vòi của bạch tuộc kết hợp với rồng và cơ thể mang hình dáng con người với kích cỡ khổng lồ (tìm hiểu thêm tại )
Chủ nhân thật sự của nền văn minh, những con quái vật Tà thần vô danh bắt đầu thức tỉnh theo thời gian.
Khi con người tập trung vào thú cưng chúng nuôi, thì chúng đã âm thầm tiếp cận con người, xâm nhập, bọc mình bằng những thứ con người thích, trở thành bàn tay vàng của mỗi người.
Hệ thống, thần khí hay là một ông lão gặp nạn.
Bọn chúng bọc bản thân đến độ xinh đẹp vô song, khiến con người mà chúng ký sinh ngây ngất trước sự hiện diện của chúng.
Lời thì thầm của Tà thần văng vẳng bên tai mỗi người.
Chúng cẩn thận, đề phòng người khác, che dấu bản thân.
Kẻ nào kẻ nấy đều tin rằng, tương lai của thời đại này thuộc về mình.
Bí mật trắng trợn, nỗi kinh hoàng sắp ập đến.
Đó đều là nội dung đăng trên mạng trước ngày hôm qua.
Còn nội dung hôm nay thì thế này:
Ai