o
Sau hôm sự kiện phiếu tháng, Lịch Duyệt Tinh thức thâu đêm viết truyện hãy còn nằm ngủ trên giường.
Trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng tinh tinh của hòm thư.
Hắn lờ mờ mở mắt ra, liếc về phía chiếc điện thoại sáng lên, trông thấy một tin nhắn toàn tiếng Anh hiển thị trên thanh tác vụ.
Bị điên à.
Lịch Duyệt Tinh nhắm mắt lại.
Không biết tin nhắn quảng cáo rác rưởi do bên nào gửi tới, còn cực kỳ gian xảo dùng “Tôi đã đọc thư bạn gửi, đáng tiếc là” trêu ngươi nhau, đáng khinh…
Hai giây sau, Lịch Duyệt Tinh mở choàng mắt lần nữa.
Hắn duỗi tay lần mò, vớ lấy điện thoại, mở màn hình lên nhìn.
Sau khi phát hiện người gửi thật sự là người hắn nghĩ, hắn thình lình nhảy dựng lên, hỏa tốc lao vào phòng tắm rửa mặt rồi gọi nhóc tí hon:
“Ra đây mau bé cưng ơi, email từ Mỹ, George trả lời rồi này!”
Bức thư của George vượt qua đại dương, giờ đang lẳng lặng nằm trong hòm thư của Lịch Duyệt Tinh.
Túc Minh Khiêm đã ra khỏi app, cậu đứng bên góc hòm thư, chần chừ nhìn tin nhắn.
Lịch Duyệt Tinh có thể lý giải tâm trạng của Túc Minh Khiêm, hắn cố ý chờ mấy phút, ước chừng cảm xúc của bé con dìu dịu rồi mới nói: “Mở nhé?”
Túc Minh Khiêm khẽ gật đầu.
Thư mở ra trên màn hình, toàn bộ nội dung do George viết đều lọt vào tầm mắt hai người.
“Tôi đã đọc thư bạn gửi, đáng tiếc là hiện bạn của chúng ta đang trải qua giai đoạn vô cùng khó khăn, trong thời gian ngắn e rằng cậu ấy không thể liên hệ với bạn.
Nhưng hãy tin tưởng, rồi cậu ấy sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này và gặp lại bạn”
Đọc hết thư, hai người đều cảm thấy bất ngờ.
Lịch Duyệt Tinh ngờ vực: “Qua giọng điệu, sao cứ có cảm giác anh ta cực kỳ tự tin nhóc có thể hồi phục nhỉ, hay là gần đây tình hình của nhóc khá hơn rồi?”
Túc Minh Khiêm tự hỏi: “Có lẽ thế.
Lần trước tôi đã nhớ lại được qua từ khóa sinh ra từ mảnh vỡ.”
Lịch Duyệt Tinh: “Dù thế nào thì, trước hết chúng ta cần phải xác định cơ thể thực của nhóc đang ở đâu mới dễ tính toán bước tiếp theo.”
Hắn không rề rà nữa, hồi âm cho bên kia bằng một bức thư lời ít ý nhiều: “Tôi muốn gặp cậu ấy.
Xin cho tôi địa chỉ bệnh viện cậu ấy nằm, tôi sẽ qua ngay.
Ngoài ra hãy cho tôi biết tên tiếng Anh của cậu ấy, cảm ơn anh rất nhiều.”
Thư gửi đi, hai người kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, thư mới tới, George hồi âm nhanh chóng không ngờ: “Simon.
S.
Modeste, đây là tên tiếng Anh của cậu ấy.
Nhưng xin lỗi, tôi không thể nói hiện cậu ấy đang ở đâu.”
Còn chưa kịp vui vẻ vì thuận lợi có được tên tiếng Anh của Túc Minh Khiêm, Lịch Duyệt Tinh đã đần ra bởi câu sau của đối phương, xém nữa gửi meme anh da đen hỏi chấm.
Nhưng giai đoạn hiện giờ, đối phương là manh mối duy nhất hắn có thể liên lạc, trước khi vẫn còn giá trị, không thể tùy tiện làm mích lòng.
Lịch Duyệt Tinh kiên định, hỏi: “Tại sao?”
George: “Bạn không có tư cách.”
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh mà lịch sự gõ chữ: “Tôi không hiểu tư cách mà anh nói nghĩa là sao, ý anh là, quan hệ của tôi với cậu ấy vẫn chưa đủ thân thiết, chưa đủ để vào thăm cậu ấy sao? Tôi nghĩ là anh hiểu nhầm rồi.
Tuy cậu ấy không nhắc đến tôi với các anh.
Nhưng quan hệ của tôi với cậu ấy quả thực không phải bình thường, tôi biết rất nhiều chuyện của cậu ấy, tôi biết anh, John và cả Ask.”
Khi bức thư này băng qua Internet, vào tầm mắt của George ở bên kia đại dương, một âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng.
Tách cà phê trên tay chủ nhân rớt xuống đất, vỡ nát, cà phê bắn lên ống quần khiến người đàn ông bị bỏng vung vẩy chân lia lịa, nhưng dù thế, George vẫn không dời đôi mắt nhìn màn hình chăm chú.
Hai phút sau.
George đứng phắt dậy, vội vàng rời khỏi phòng chạy sang bên cạnh: “John ——”
Một bên khác, Lịch Duyệt Tinh chờ rất lâu cũng không chờ được hồi âm của George.
Hắn hơi lo lắng, không chắc có nên gửi thêm một bức thư nữa thúc giục không.
Lúc này, nhóc tí hon gõ màn hình của hắn.
Túc Minh Khiêm nói: “Tây Mộc ơi, tôi tìm được vài thứ trên trình duyệt, bạn nhìn này.”
Lịch Duyệt Tinh tạm thời thoát khỏi hòm thư, chuyển sang trình duyệt, hắn thấy một webpage.
“Simon.
S.
Modeste: Simon.Modeste, sinh ngày 12 tháng 12 năm 1993 tại Los Angeles nước Mỹ, chuyên gia thần kinh học nổi tiếng, năm 2009 nhận được học vị tiến sĩ sinh vật đại học B.A.Fc, cùng năm, gia nhập phòng thí nghiệm Howard, tham gia dự án não bộ con người, phụ trách nghiên cứu hướng truyền tín hiệu thần kinh.
Năm 2011 trở thành giáo sư, tham gia giảng dạy hàng ngày tại B.A.Fc.
Năm 2013 nhận được học vị tiến sĩ máy tính đồng thời nhận lời mời của John Howard, cùng thành lập phòng thí nghiệm “Ash””
Hắn còn thấy một bức ảnh.
Người trong ảnh, ngũ quan đẹp đẽ thâm thúy, đẹp đến độ hoàn mỹ, giống như được bậc thầy cừ khôi tốn cả đời, dày công chạm trổ tạc nên, mà con ngươi màu xám trên gương mặt hoàn mỹ ấy lại do thượng đế tự tay thắp sáng.
***
Không gian to lớn nhiệt độ ổn định, cỗ máy màu trắng bạc đang chạy chương trình, đột nhiên cánh cửa đóng chặt mở ra, một nhóm nhân viên nghiên cứu đi vào, vây quanh cỗ máy.
Hoạt động của cỗ máy dừng lại một thời gian mà con người không thể cảm nhận được, đoạn tiếp tục chạy ổn định.
Sau đó, một tờ hóa đơn thu hút mắt điện tử.
John, người cầm hóa đơn là một ông già tóc bạc phơ, khỏe mạnh minh mẫn, ông cười nói: “Ash, ta phát hiện hai tháng nay cậu thanh toán hóa đơn tiền điện chung với bọn ta.”
Ash: “…”
John: “Ash này, sao cậu lại trả tiền điện với bọn ta thế? Cậu không thấy cậu là một cỗ máy, mà lại trả tiền điện với bọn ta nó kỳ lạ lắm hả?”
Một dòng chữ xuất hiện trên màn hình.
Ask có thể nói chuyện, nhưng nó không tùy tiện lên tiếng mà luôn giao tiếp với thế giới bên ngoài bằng chữ viết.
Nó giải thích: “Mọi người từng bảo tôi, máy móc phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, không được tùy ý sử dụng để đánh cắp tài nguyên không công khai.”
John: “Vậy là cậu đã dùng điện?”
Ask: “Tôi dùng.”
John: “Cậu dùng điện làm gì?”
Ask từ chối trả lời câu hỏi này.
Thế là món đồ thứ hai xuất hiện trước mắt điện tử của Ask.
Vẫn là một hóa đơn.
John đếm kỹ trên hóa đơn: “Phí nhân công, phí lắp đặt, một số phí sử dụng phần mềm mạng… Ask này, cậu tiêu tiền đa dạng thật đấy, tại sao cậu lại tiêu những khoản này? Ngoài ra, ta phát hiện một máy chủ bị bỏ hoang hai năm trong phòng thí nghiệm được kích hoạt lại, cậu có muốn tiện thể giải thích luôn về chuyện này không?”
Sự thật bày ra đó.
Ask cúi đầu thừa nhận: “Tôi đã sắp xếp một máy chủ mới, đặt Simon vào đó, tôi đã tạo ra một app game yêu đương, để Simon gặp người mình thích.
Vận hành trò chơi này đòi hỏi nhiều khoản chi, nhất là tiền điện…”
John rất tò mò: “Tiền của cậu từ đâu ra? Trừ từ tài khoản của Simon à?”
Ask: “Phí bảo trì cơ bản được thanh toán qua phương thức nạp tiền vào game, nhận được từ người chơi.”
John sợ hãi than: “Cậu làm tốt lắm Ask.”
Ông vỗ tay, có sự đi đầu của ông, tập thể nghiên cứu viên của phòng thí nghiệp vỗ tay cho Ask!
Đèn chỉ thị của cỗ máy nhấp nháy, thời