o
Qua bước thăm dò sơ bộ, Túc Minh Khiêm chầm chậm bắt đầu, học được cách phối hợp với Lịch Duyệt Tinh điều khiển nhân vật.
Bọn họ cùng tiến về phía trước, rất nhanh đã gặp một địa hình cản trở phải bay mới qua được.
Túc Minh Khiêm không mang thảm bay không bay lên được, chỉ có thể nằm lên người nhân vật mà Lịch Duyệt Tinh điều khiển, nhắm mắt lại, tóm chặt lấy áo choàng sau lưng đối phương, để nhân vật game chở mình bay qua.
Lúc này Túc Minh Khiêm luôn đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Mắt Lịch Duyệt Tinh như keo dán dính vào Túc Minh Khiêm đang nắm chặt tay, mắt nhắm nghiền, không gỡ ra được.
Sau đó, cũng bởi không được hắn quan tâm, nhân vật game va phải chướng ngại vật, cùng rơi xuống với Túc Minh Khiêm.
“!!!”
Lịch Duyệt Tinh sợ hết hồn, còn chưa kịp làm gì, màn hình nhấp nháy, Túc Minh Khiêm lại hiện ra.
Lời dẫn xuất hiện lần nữa.
【Túc Minh Khiêm rơi xuống】
【Túc Minh Khiêm nhớ đến người chơi】
【Vì người chơi, Túc Minh Khiêm sống lại tại chỗ, trở về】
【Túc Minh Khiêm cùng người chơi kề vai chiến đấu, quyết không từ bỏ!】
“!!!”
Cũng là ba dấu chấm than nhưng mang đến cảm giác khác hẳn.
Sau khi xác định bất kể chơi game thế nào, Túc Minh Khiêm đều không bị sao, Lịch Duyệt Tinh lập tức bung lụa.
Hắn chỉnh độ khó game lên mức cao nhất, bắt đầu mang Túc Minh Khiêm điên cuồng chơi đùa điên cuồng parkour trong game.
Túc Minh Khiêm chơi tới cuối, bị quái vật dí, thất bại hết lần này đến lần khác dần dần tự kỷ.
Cậu ngồi xổm trong góc, vùi mặt vào trong mũ của nhân vật game, quay lưng về phía màn hình và Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh lo lắng, vội tiến tới trước tivi: “Bé cưng à? Em sao thế?”
Giọng nói rầu rĩ truyền ra từ trong mũ.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, game khó quá, đánh quái vật không thắng nổi.”
Lịch Duyệt Tinh đồng ý liên thanh: “Đúng đúng, game này khó quá thể đáng.
Nên em đừng buồn, đây không phải lỗi của em.”
Đồng thời hắn lặng lẽ mở cài đặt game, hạ mức độ khó “tuyệt vọng” về cấp độ “người mới”.
Túc Minh Khiêm lạnh lùng nói: “Tây Mộc, chờ em một lát để em viết mod*, sửa lại độ khó của game rồi mở chế độ vô địch cho tụi mình, sau đó giết thẳng, giẫm hết quái vật dưới chân.”
*Mod: viết tắt của modification là một phương thức chỉnh sửa mã nguồn để thay đổi giao diện, cấu trúc game.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn nhìn tay cầm điều khiển của mình rồi lại nhìn độ khó trên màn hình, chỉnh không được, không chỉnh cũng chẳng xong, trong lòng không khỏi thấy lạnh căm căm…
***
Một ngày trôi qua, Lịch Duyệt Tinh chơi game, bởi vì liên tục bị bé con đáng yêu không chịu nổi trong màn hình kích thích đến khó thở, cuối cùng còn mệt hơn khi không chơi game.
Dưới sự quan tâm săn sóc của bé con, hắn lên giường sớm, sau một đêm ngủ ngon, sáu giờ sáng hôm sau phấn chấn tinh thần dậy viết truyện.
Hai ngày không viết nên hơi cứng tay, dẫn tới viết ròng rã năm tiếng mới được sáu nghìn chữ.
Nhưng cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ cơ bản vào buổi trưa.
Lịch Duyệt Tinh cười híp mắt đòi Túc Minh Khiêm thưởng cho một cái thơm.
Hắn đứng dậy vận động, đang định vào bếp làm gì đó ăn thì chuông cửa bỗng vang lên.
“Ai thế?”
Lịch Duyệt Tinh lên tiếng, mở cửa ra xem, thấy một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh mang theo một chiếc vali cao bằng người xuất hiện ở cửa nhà mình.
Lịch Duyệt Tinh: “… Hello?”
Người đàn ông nước ngoài nói tròn vành rõ chữ: “Chào cậu.” Anh ta lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi, bắt đầu đọc, “Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh kiêm lắp đặt, công ty app Yêu Đương Đi đã đặt hàng một thiết bị truy cập cho cậu ở chỗ chúng tôi, bảo tôi tới lắp cho cậu.”
Lịch Duyệt Tinh bị choáng ngợp bởi tiếng phổ thông loại A của đối phương.
Hắn nhường cửa, để đối phương kéo vali lớn đằng sau vào, đồng thời hỏi: “Ra app Yêu Đương Đi là công ty thật à?”
Người đàn ông nước ngoài hơi khựng lại rồi cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay: “… Đúng là nó không có nhiều nhân viên, cũng gặp phải rất nhiều hạn chế, nên hiện vẫn chỉ là công ty nhỏ không đáng kể, nhưng tôi tin với việc dỡ bỏ các hạn chế, chẳng bao lâu nó sẽ bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng và mãnh liệt, cuối cùng trở thành một thế hệ người khổng lồ.”
Lịch Duyệt Tinh mơ màng nhìn người đàn ông nước ngoài và tờ giấy trong tay anh ta.
Hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi, sao đối phương phải phát biểu một lô một lốc như trả lời thuyết trình vậy? Làm như thể nhân viên của app Yêu Đương Đi đang bảo vệ tương lai phát triển của công ty mình ấy.
Hai người không trò chuyện tiếp nữa.
Lịch Duyệt Tinh dẫn người đàn ông vào nhà, chỉ một chỗ trống để anh ta đặt đồ xuống lắp đặt, hắn thì ngồi ở bên cạnh quan sát.
Dần dà, hắn phát hiện người đàn ông đang lắp một chiếc ghế lớn, một mũ bảo hiểm kết nối với ghế.
Cái mũ khá giống máy hấp tóc trong tiệm cắt tóc, nhưng phức tạp và cao cấp hơn nhiều, quá trình lắp đặt cũng rắc rối.
Dù sao thì Lịch Duyệt Tinh ngồi bên cạnh chả hiểu mô tê gì đã thấy người đàn ông mân mê mũ và ghế một lúc lâu, cuối cùng tuyên bố: “Xong.”
Lịch Duyệt Tinh bắt đầu lo lắng: “Nếu cái máy này hỏng…”
Người đàn ông tiếp tục nhìn tờ giấy, như thể ấy chính là pháp bảo để anh ta giao tiếp trôi chảy: “Xin hãy yên tâm, app Yêu Đương Đi đã mua cho cậu dịch vụ bảo hiểm hàng hóa, được hưởng dịch vụ hư hỏng đổi trả trong vòng ba năm, điện thoại thay thế khi hỏng kèm với sách hướng dẫn sử dụng sản phẩm được để lại cho cậu.
Để triển khai dịch vụ này, công ty chúng tôi sẽ thu thập dữ liệu sử dụng của cậu từ thiết bị đầu cuối*, tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc bảo mật dữ liệu, cam kết tất cả dữ liệu chỉ được sử dụng để thống kê sửa lỗi.”
*Thiết bị đầu cuối là thiết bị viễn thông cố định hoặc di động được đấu nối vào điểm kết cuối của mạng viễn thông để gửi, truyền, nhận và xử lý thông tin của người sử dụng.
Nói xong, anh ta biến ra một chồng tài liệu song ngữ tiếng Anh thật dày, đưa cho Lịch Duyệt Tinh: “Xin hãy cấp phép cho chúng tôi sử dụng số liệu của cậu.”
Lịch Duyệt Tinh ngây người.
Hắn nhìn tài liệu thật dày, bỗng cảm thấy hình như mình từng thấy ở đâu rồi…
Hắn hỏi: “Tôi đồng ý miệng có được không?”
Người đàn ông: “Không được.”
Lịch Duyệt Tinh: “Nếu tôi không đồng ý…”
Người đàn ông: “Vậy tôi chỉ có