o
Nói vậy xong, Lịch Duyệt Tinh không dừng tại chỗ chờ Túc Minh Khiêm đáp lại.
Hắn là người chơi năng động lắm đấy nhé.
Hắn nắm chặt hai tay, phát hiện mặc dù mình ở trong cơ thể búp bê nhưng dùng sức cầm nắm không thành vấn đề.
Thế là hắn trực tiếp túm quần Túc Minh Khiêm, bắt chước dáng vẻ leo núi, luân phiên trèo lên trên bằng cả hai tay.
Cơ thể búp bê rất nhẹ, trèo rất nhanh nhẹn.
Lịch Duyệt Tinh trèo một mạch tới túi quần của Túc Minh Khiêm, lúc đang định vươn tay tóm lấy áo sơ mi thì bị trượt tay, không nắm chặt, người ngả ra sau ——
Một cái tay nhanh chóng xuất hiện chặn sau lưng Lịch Duyệt Tinh, đỡ được hắn.
Chỉ hơi mất tập trung do quá đỗi kinh ngạc, Túc Minh Khiêm vừa hoàn hồn đã thấy Lịch Duyệt Tinh không chỉ trèo tới giữa người mình còn suýt ngã xuống thì sợ hết hồn.
Cậu cẩn thận ôm Lịch Duyệt Tinh, nâng tới trước mặt mình quở trách: “Cẩn thận chút ——”
Còn chưa dứt lời, Lịch Duyệt Tinh đã cười tủm tỉm kêu một tiếng: “Bé cưng!”
Túc Minh Khiêm nghẹn lời, con tim rung động.
Dáng vẻ Tinh Tinh bé nhỏ ngồi trong lòng bàn tay gọi cậu, quả thật khiến lòng xao xuyến…
Không được, mình không thể bị dụ dỗ thế này được.
Túc Minh Khiêm nghiêm mặt tiếp tục: “Sao anh có thể tùy tiện trèo lên như thế, nhỡ ngã xuống thì làm sao?”
Lịch Duyệt Tinh không sợ con hổ giấy, hắn cúi đầu, mò mẫm lấy tay bé con, ấn lòng bàn tay, sờ ngón tay, hiếu kỳ cảm nhận từng chỗ trên người bé cưng.
Trái tim Túc Minh Khiêm lại rung rinh, không kìm được.
Bình thường Tinh Tinh đã đáng yêu lắm rồi, từ Tây Mộc biến thành Tinh Tinh có lẽ không thể hình dùng bằng đáng yêu nữa, như thể trong lòng đã mở ra một cánh cửa, người ngồi vào đó, đối phương muốn gì cậu đều bằng lòng.
Lịch Duyệt Tinh đã sờ xong ngón tay của Túc Minh Khiêm.
Hắn đứng dậy trên tay cậu, đoạn dang hai tay ra nói, “Bé cưng ơi, muốn ôm một cái.”
Nói xong, hắn tiếp tục đi bạch bạch dọc cánh tay Túc Minh Khiêm lên trên như đi cầu thăng bằng, tới vai đối phương rồi bổ nhào về phía trước, ôm lấy cổ người ta, đắc chí khoe khoang: “Bé cưng ơi, tôi ôm được em, em là bé cưng của tôi rồi.”
Cả quá trình ấy, bàn tay Túc Minh Khiêm vẫn luôn che hờ sau lưng Lịch Duyệt Tinh.
Cậu không nhịn được cười: “Ừ, anh ôm em, nhưng giờ anh là bé cưng của em đó nha.”
Lịch Duyệt Tinh vùi mặt vào cổ Túc Minh Khiêm, cứ im lặng hồi lâu như thế rồi lại cò cọ, khiến trái tim Túc Minh Khiêm mềm nhũn mới nói tiếp: “Minh Khiêm, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể em, nóng lắm, cả mạch đập nảy lên của em nữa, rất ổn định, da em thì nhẵn mịn cực kỳ.”
“Em cũng có thể cảm nhận được anh.” Túc Minh Khiêm nhìn Lịch Duyệt Tinh bên vai, “Cảm nhận được anh đang ở ngay cạnh em.”
Sau khi ôm xong, Lịch Duyệt Tinh loạng choạng ngồi xuống vai Túc Minh Khiêm, nắm một lọn tóc rủ xuống bên má cậu, nói: “Bé cưng ơi, tôi muốn thay quần áo.”
Túc Minh Khiêm: “Được.”
Lịch Duyệt Tinh: “Tôi muốn thay quần áo nam đẹp trai, tại em đấy, thay đồ nữ cho tôi lúc tôi không để ý, tôi phải phạt em.”
Túc Minh Khiêm: “Được được được, phạt gì nào?”
Lịch Duyệt Tinh: “Phạt em giúp tôi thay quần áo!”
Túc Minh Khiêm tốt tính, rất cưng chiều: “Em có thể thay cho anh tất cả những bộ anh muốn mặc.”
Cậu mang Lịch Duyệt Tinh tới trước tủ quần áo chuyên dụng của Tinh Tinh.
Tủ quần áo ở trong phòng khách, không cách quá xa lò sưởi âm tường và ghế sô pha.
Lịch Duyệt Tinh nhảy từ trên vai Túc Minh Khiêm xuống ghế sô pha, bật hai cái trên ghế, trong lòng cảm thấy rất thần kỳ, như thể vô tình lạc vào đất nước của người khổng lồ.
Hắn nằm một lúc trên ghế sô pha không khác gì giường, rất nhanh đã bị ngón tay từ trên trời rơi xuống chọt nhẹ một cái.
Lịch Duyệt Tinh ngẩng đầu nhìn lên, Túc Minh Khiêm không chỉ trở lại mà còn mang cả tủ quần áo của Tinh Tinh.
Mở tủ ra, một loạt quần áo nam, mấy bộ đồ nữ, còn có đầy đủ giày dép và phụ kiện, rực rỡ muôn màu, đánh thức linh hồn thay quần áo bên trong Lịch Duyệt Tinh.
Hắn tìm kiếm một lúc trong tủ, lấy ra cho mình một bộ quần áo.
Đó là một bộ trang phục kỵ sĩ thời trung cổ, có áo choàng và bội kiếm oai phong lẫm liệt.
Lịch Duyệt Tinh rất hài lòng: “Bộ này đi, mình thay thôi.”
Túc Minh Khiêm không có ý kiến gì, sau khi mua bộ quần áo này vẫn chưa kịp mặc cho Tinh Tinh, giờ thì vừa hay cho Lịch Duyệt Tinh mặc lần đầu.
Cậu đưa tay ra sau lưng Lịch Duyệt Tinh, kéo khóa váy xuống, cởi váy ra, để lộ cơ thể bóng loáng trắng nõn của búp bê.
Lịch Duyệt Tinh cúi đầu nhìn mình, bất ngờ phát hiện bên dưới váy hoa nhí, mình còn mặc qu.ần lót!
Đột nhiên tò mò, hắn đè hai tay lên quần, muốn…
Nhưng không được.
Tay của Túc Minh Khiêm đè lên bàn tay nhỏ bé của hắn: “Anh muốn làm gì?”
Lịch Duyệt Tinh ăn ngay nói thật: “Tôi muốn nhìn bên trong.”
Túc Minh Khiêm: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “Em bỏ tay ra đi, tôi chỉ nhìn một tí thôi.”
Túc Minh Khiêm: “… Không được.”
Lịch Duyệt Tinh thử dùng sức, tiếc nuối phát hiện lúc ở trong thể xác bé nhỏ này, hắn không thể nào phản kháng Túc Minh Khiêm: “Thôi được rồi, em bỏ tay ra đi, tôi không nhìn đâu.”
Túc Minh Khiêm ngờ vực nhìn Lịch Duyệt Tinh, không tin hắn lắm.
Lịch Duyệt Tinh: “Nhưng em phải nói cho tôi biết, bên trong có không?”
Im lặng.
Im lặng rất lâu.
Lịch Duyệt Tinh phát hiện vẻ mặt của Túc Minh Khiêm thay đổi.
Một lớp đỏ mỏng, bắt đầu từ bên tai, chầm chậm lan lên gò má của đối phương.
Thế là trong sự im lặng kéo dài, bỗng như được điểm thêm chút ám muội không rõ.
Túc Minh Khiêm rốt cuộc khụ một tiếng: “Ừm…”
Lịch Duyệt Tinh: “Ừm?”
Túc Minh Khiêm: “Ừm… Bên trong có.”
Lịch Duyệt Tinh hài lòng.
Hắn không còn rầu rĩ muốn vạch quầ.n lót nghiên cứu cơ thể mình nữa, mà ôm lấy tay Túc Minh Khiêm, hôn lên đầu