Tạ Kiều mỉm cười, hai mắt cong cong: "Vậy thì tốt quá."
[Độ thiện cảm của bạn đời với bạn tăng thêm một chút]
[Cậu ấy dụi mắt, có vẻ hơi buồn ngủ]
[Bạn có muốn chúc ngủ ngon người ấy không?]
Lưng Ngu Hàn Sinh dựa vào gầm cầu lạnh lẽo, ánh trăng kéo dài chiếc bóng dưới chân, y chậm rãi nhắn gửi một câu.
...[Chúc ngủ ngon.]
Tạ Kiều đặt điện thoại xuống giường, phủ lên mình chiếc chăn bông ấm áp, cũng đáp lại một câu: "Ngủ ngon."
Tạ Kiều mơ một giấc mơ. Trong mơ cậu thấy mình từ nhà đi ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng một con rắn khổng lồ hung dữ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu. Cậu sợ tới mức biến thành bé thỏ tai cụp, run lẩy bẩy trốn vào trong góc.
Rắn lớn cách cậu ngày một gần, một gần....
Cậu sợ đến ứa nước mắt.
Nhưng sau khi rắn lớn đến gần, nó chỉ nhẹ nhàng...
Liếm sạch nước mắt vương trên mi cậu.
*
Buổi sáng sau khi thức dậy, Tạ Kiều ngơ ngác ngồi trên giường, cậu không biết tại sao bản thân lại có giấc mơ kỳ lạ như vậy.
Chắc do trước giờ trong đầu cậu luôn có không ít ý tưởng kỳ quặc, vậy nên cậu cũng không nghĩ nhiều, định bước xuống giường làm bữa sáng.
Vừa mở ra, bên trong tủ lạnh lại có thêm một đống đồ ăn.
Đặc biệt nhiều cà rốt.
Tâm trạng Tạ Kiều có chút phức tạp.
Nhưng theo nguyên tắc bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, cậu muốn làm một bữa cơm mời ngài Ngu.
Sau khi kiểm kê các nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cậu gửi cho ngài Ngu một tin nhắn.
...[Ngài Ngu, nếu món chính là thịt bò thì anh thích nấu theo kiểu nào?]
Những người khác nhau thường có khẩu vị ăn uống không giống nhau, ví dụ như Ni Ni thích ăn thịt bò xào, còn ác ma lại thích ăn bít tết áp chảo.
Một lát sau, cậu nhận được hồi âm cực kỳ ngắn gọn của ngài Ngu.
...[Nuốt sống.]
Bàn tay đang nắm điện thoại của Tạ Kiều khẽ run, sao cậu lại quên mất việc ngài Ngu là một con rắn chứ.
Cậu hồi hộp mở miệng: "Lông tôi vừa nhiều vừa dày, nuốt sống không ngon đâu."
Phải cố gắng để tỏ vẻ mình ăn không ngon mới được.
Ai ngờ Ngài Ngu lại gửi qua một câu.
...[Chưa từng thử qua.]
Kết quả là bé thỏ tai cụp càng lo lắng hồi hộp hơn, nơm nớp lo sợ đi nấu.
Sau khi làm xong một phần bò bít tết chín ba phần cho ngài Ngu, cậu mang theo hai chiếc bánh sandwich vào trạm tiếp nhận.
Tinh thần yêu tinh và ác ma đều không được tốt lắm, dưới mắt đều có quầng thâm đen xì, nhưng tụi nó vẫn dán chặt hai mắt nhìn chằm chằm TV.
Từ sau khi biết đến mùi ngon của phim hoạt hình, bọn nó đã thức cả đêm để xem "Sau khi tôi bị công chúa Ma giới cầu hôn".
Tạ Kiều bắt đầu suy nghĩ về việc có nên cúp điện sau 12 giờ mỗi đêm không.
Cậu vừa suy nghĩ vừa đưa bánh sandwich cho ác ma: "Có thể cho tôi biết tên anh được không?"
Ác ma cầm sandwich nhân thịt bò, mỉm cười nói: "Tất nhiên là không."
Tạ Kiều vô cùng hiểu chuyện đáp: "Ừm."
Cậu đưa một chiếc bánh sandwich khác cho Ni Ni: "Ni Ni, em biết tên của anh ta không?"
Yêu tinh nhỏ màu xanh lá cây cắn một miếng bánh sandwich, lập tức gập đầu: "Anh ta tên là Ackles."
Ni Ni còn bổ sung thêm một câu: "Siêu siêu xấu tính."
Ác ma tức giận nở nụ cười, ném một ngọn lửa Vực Sâu qua bên yêu tinh.
Mấy sợi tóc vừa nhú của yêu tinh lại biến mất sạch.
Ni Ni vươn tay về phía TV, đôi mắt xanh biếc ầng ậng nước.
Tạ Kiều nhìn theo hướng nó chỉ. TV phản chiếu ảnh ngược yêu tinh, là một nhóc yêu tinh tai nhọn hói đầu.
Cậu chần chừ hỏi: "......Em bị cái xấu của chính mình dọa sợ à?"
Bị nhân viên chăm sóc thích nhất nói "xấu".
Ni Ni vẫn luôn cố gắng căng mặt không khóc, cuối cùng nhịn không nổi òa một cái khóc nức nở, tiếng cực kỳ lớn.
Vẫn nhờ Tạ Kiều vào phòng bếp bưng bát nước gừng lau đầu, rồi dỗ nó nhìn không xấu chút nào nó mới dần nín khóc.
Ackles vẫy vẫy cánh nhỏ màu đen, tiếp tục ngồi xem hoạt hình.
Chỉ là cái tên mà thôi, hắn cũng chẳng quan tâm lắm.
Chờ đến đêm trăng máu tiếp theo, hắn phải ăn sạch cả da lẫn xương của tên nhân viên chăm sóc mới và đứa da xanh hói đầu kia.
Nể mặt nhân viên chăm sóc nấu ngon, thôi thì hắn sẽ ăn cậu ta cuối cùng vậy.
Nhưng ác ma lại lắc đầu.
Không được không được, thỏ lắm lông quá.
Phải lột da đi.
Ác ma chép miệng nghĩ.
*
Bên ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh lẳng lặng nhìn đám mèo con trước mặt.
Đám mèo bẩn thỉu khom người dưới đất, bày ra tư thế công kích.
Lý Trạch mới vừa tỉnh ngủ, nhấc tấm bìa carton trên người, đoạn nhìn đám mèo con nói: "Có phải do chúng ta chiếm địa bàn của tụi nó không?"
Đêm qua bọn họ trú dưới gầm cầu hẻo lánh này chắc là địa bàn của lũ mèo hoang rồi.
Nhóm mèo nhỏ nghe thế lập tức meo meo mấy tiếng, như là đồng ý lời anh.
Chúng đều là mấy đứa mèo choai choai miệng còn hôi sữa, từ bộ lông xám xịt và đám sẹo trên mặt có thể nhận ra cuộc sống không được tốt lắm.
Đã vậy địa bàn còn bị chiếm suốt một đêm.
Lý Trạch ngại ngùng nhấc mông đứng dậy.
Nhưng Ngu Hàn Sinh lại không nhúc nhích cũng không hề có ý thỏa hiệp.
Có vẻ vẫn muốn ở đây.
Rắn lớn thoáng tỏa uy áp khiến đám mèo con run bần bật. Bọn nó nhìn nhau một cái rồi bỏ đi.
Lý Trạch:............Tôi cảm thấy bản thân như đang đóng vai ác vậy.
Song khiến người khác không ngờ là, chẳng mấy chốc đám mèo con đã quay lại, vài con ngậm tiền, vài con ngậm thức ăn bẩn thỉu, còn ngậm cả mấy cuốn sách rách tung tóe...
Chúng nó cẩn thận đặt đồ xuống trước mặt Ngu Hàn Sinh.
Hóa ra là muốn bái đại ca.
Nhưng Lý Trạch lại cảm thấy đám vật nhỏ cũng không dễ dàng gì để tích góp được nhiều đồ như vậy, nếu có thể giúp thì cứ giúp một chút, không cần thu đồ của tụi nó.
Nhìn ánh mắt ướŧ áŧ của đám mèo con, đâu ai lại nỡ mặt dày đi nhận chứ?
Nhưng Ngu Hàn Sinh không phải con người.
Y không nhận đồ ăn, chỉ thu sạch tiền.
Tổng cộng ba mươi tám tệ lẻ tám đồng, rắn lớn nhặt từng tờ tiền cất vào trong túi.
Lý Trạch:............
Cửa trấn Biên Thành, hàng ngàn người mặc đồng phục đã đến.
"Để thoát khỏi đám xích chắc chắn con rắn kia đã bị thương rất nghiêm trọng. Lý Trạch lại bị chặt đứt tay, hiển nhiên chúng chưa đi được xa, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta bắt con rắn đó."
Kẻ cầm đầu ra lệnh: "Mục tiêu tìm kiếm trọng điểm là bệnh viện khách sạn."
"Yes, sir."
Đám người còn lại đồng thanh đáp.
Nhưng quái lạ là dù bọn họ đã lật tung hết bệnh viện, khách sạn Biên Thành, thậm chí nhà hoang cũng không bỏ qua nhưng lại không hề thấy dấu vết của đám Lý Trạch.
Cứ như giọt nước bốc hơi khỏi Biên Thành vậy.
"Đến địa điểm tiếp theo."
Kẻ cầm đầu trầm mặt nói.
"Thưa sếp, tôi muốn ở lại đây."
Một người đàn ông với mái tóc dài thắt thành bím nhỏ đi ra: "Trực giác mách bảo tôi con rắn kia vẫn ở nơi nào đó trong Biên Thành, hai tay nó dính đầy máu tươi của đồng đội tôi, tôi có thể ngửi thấy được."
"Ừ được." Kẻ cầm đầu vỗ vai gã: "Cậu tiếp tục ở lại tìm kiếm, bọn tôi đi về phía nam, nếu có bất thường nhớ lập tức yêu cầu tiếp viện."
Người đàn ông tóc dài hành lễ: "Yes, sir."
Hạ Giản ngồi trước tiệm ăn dưa hấu nhìn đám người sở nghiên cứu đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Sở nghiên cứu là tổ chức thế giới mới nổi mấy năm gần đây, lấy