Chương 10: Thỏ tai cụp được khen
Máy bay trực thăng từ từ cất cánh, người bên cạnh Lâm Tranh Minh nhỏ giọng hỏi: "Vì sao anh không gϊếŧ hắn?"
Lâm Tranh Minh chỉ nhìn Lý Trạch nằm dưới đất.
Cuối cùng anh ta đã không thể tiếp tục gõ code trên máy tính nữa rồi.
"Đây mới là sự trừng phạt lớn nhất với hắn."
Lâm Tranh Minh lạnh lùng quay mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm miếng vảy rắn trên tay.
Chỉ mới nhìn qua đã có thể hình dung ra sức mạnh khổng lồ ẩn giấu bên trong, gã run tay đặt chiếc vảy vào hộp.
Trở về sau nhiệm vụ này, có lẽ gã sẽ được phong hàm thiếu tướng.
Không ai ngờ được, ngay khi vừa mới đặt xuống chiếc vảy đen bóng bỗng hóa thành một thanh kiếm sắc bén, xen lẫn tiếng gào...
Mũi kiếm phi thẳng về phía gã!
Lâm Tranh Minh trợn trừng mắt không dám tin, giây phút cổ họng bị đâm thủng, nụ cười của gã tắt ngúm, sau đó không nói được gì.
Lý Trạch nhìn chiếc trực thăng vốn đang bay bình thường bỗng lật nhào trên không trung rồi mất kiểm soát rơi xuống.
Máy bay rơi xuống đất phát ra tiếng nổ lớn, mảnh vụn máu thịt bắn tung tóe khắp mặt anh ta. Lý Trạch ngơ ngác đứng dậy nhìn xác máy bay trực thăng.
Tách, tách......
Bỗng sau lưng Lý Trạch vang lên tiếng động, anh ta cố đè nén sự sợ hãi quay đầu, đến khi thấy rõ, ánh mắt anh ta tràn ngập sự khiếp sợ.
Một người đàn ông máu me đầm đìa ngược sáng bước ra từ khỏi lòng đất.
Nơi bị xích sắt trói buộc thấm ướt vệt máu lớn, rõ ràng là do cố vẫy vùng khỏi đám xích sắt mà tạo thành, song vẻ mặt y vẫn hờ hững bình tĩnh như thường.
Chỉ có nốt ruồi son dưới đuôi mắt hòa bớt phần khí chất lạnh lùng, bởi vì chưa từng nhìn thấy cảnh mặt trời mọc bao giờ nên y khẽ híp mắt lại.
Một thanh kiếm màu đen chui ra từ đống lửa.
Người đàn ông nhẹ nhàng vươn tay, lưỡi kiếm dính máu bay vào bàn tay, tích tắc đã biến mất không thấy tăm hơi, vô cùng tự nhiên, cứ như nó được mọc ra từ cơ thể y vậy.
Lần đầu tiên Ngu Hàn Sinh đến thế giới bên ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng chân thật, nhưng giờ phút này y chẳng có gì, chỉ có duy nhất một chiếc điện thoại hỏng.
...nằm ở trong lòng bàn tay.
*
Mấy ngày tiếp theo Tạ Kiều đều không nhận được tin nhắn hồi âm của ngài Ngu. Cậu thấy hơi lo đem cất mứt dâu vào tủ lạnh.
Và cậu cũng không biết rằng diễn đàn trò chơi đang bị nổ tung bởi một tin tức.
....thủy triều đen cuốn theo quái vật mới.
[Vạn năm số nhọ: Đôi mắt dát vàng 24k của tôi nhìn thấu rồi, hệ nạp thẻ chơi game hẹn hò, hệ đỗ nghèo khỉ chơi kinh dị. Ôi đứa con đáng thương của mẹ, mẹ xin lỗi vì chưa kịp mua trang bị tốt cho con...]
[Hôm nay có định làm người không: Thụ yêu đã tiễn ba đứa nhà tôi ra khơi, bây giờ còn muốn cập nhật thêm quái vật mới?!]
[Ác ma trả con cho bố: Bạn bè thân bằng cố hữu gần xa tự thắp một ngọn nến cầu nguyện đê.]
Tạ Kiều vừa mới làm xong đồ ăn hôm nay, sau khi mở cửa trạm tiếp nhận cậu chợt dừng bước.
Thủy triều đen lại đến nữa rồi.
Sương mù màu đen nhanh chóng lan tràn khắp mọi ngóc ngách trạm tiếp nhận, từng đợt gào thét thê lương ẩn dưới lớp sương, tựa như tiếng than khóc cuối cùng trước khi chết, những bóng đen dày đặc nhảy nhót trên mặt đất.
Tạ Kiều nhìn sởn tóc gáy, cậu theo bản năng muốn đóng cửa lại.
Nhưng không đóng được.
Cậu đành phải đặt đồ ăn sang một bên, dùng kệ giày và hộp đựng đồ chặn cửa, kế đó đi vào phòng ngủ thay bộ áo giáp ngài Ngu tặng lần trước.
Tạ Kiều chọn một con dao phay bén nhất trong bếp, đây là vũ khí mạnh nhất cậu có hiện giờ
Nghĩ lại vẫn không yên tâm, cậu đến kho chứa đồ tìm một chiếc mũ lưỡi trai đội vào.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, thỏ tai cụp giắt theo dao phay đẩy cửa trạm tiếp nhận.
Thoạt nhìn rất có khí thế.
Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, Tạ Kiều bị dọa điếng người. Chỉ thấy sau khi thủy triều tan đi, dưới mặt đất trạm tiếp nhận là một bầy chim sẻ bị đốt trụi, vài con đang cố giãy giụa bay đi.
Ngọn lửa vực sâu trên tay ác ma còn chưa hoàn toàn biến mất, Ni Ni phun ra đóa hoa ăn thịt người mới nhú lên khỏi mặt đất.
Tạ Kiều chớp mắt, chuyện này...... cứ vậy mà đã giải quyết xong hết rồi hả?
"Cảm ơn."
Cậu nói với hai đứa nhóc.
Ác ma mất tự nhiên vung vẩy cánh nhỏ: "Ta ghét tiếng ồn."
Ni Ni ngồi dưới đất ngại ngùng vuốt đầu nhỏ, Tạ Kiều giúp nó lau nước gừng, bây giờ đã mọc ra hai sợi tóc.
Tạ Kiều nhận ra hai đứa vẫn luôn phải nằm ngủ dưới nền đất lạnh lẽo, ánh mắt ngưng ngưng.
Sau khi bê đồ ăn hôm nay qua, cậu đến phòng chứa đồ lấy hai hộp bìa carton.
Đầu tiên cậu quấn một lớp vải bên ngoài hộp carton, sau đó lót khăn trải giường mềm mại và chăn nhỏ vào trong, tất cả đều chiếu theo kích thước cơ thể ác ma và yêu tinh để làm.
Đợi đến khi hai chiếc giường nhỏ làm xong, cậu vẽ hình yêu tinh và ác ma nhỏ lên nóc mỗi hộp.
Tạ Kiều trở lại trạm tiếp nhận với hai chiếc giường nhỏ trên tay.
Trong trạm tiếp nhận, ác ma có ý định tuyệt thực nguyên ngày đang ngồi liếm sạch bát cơm.
Khi nhìn thấy Tạ Kiều bước vào, hắn dừng động tác liếm đĩa, cảnh giác bung đôi cánh nhỏ.
Không ngờ Tạ Kiều chỉ đặt một chiếc giường nhỏ xuống đất: "Ngủ ở đây sẽ thoải mái hơn nhiều."
Ác ma liếc mắt nhìn chiếc giường nhỏ được làm bằng vải và bìa carton, xoay đầu đi.
Hắn, Chúa tể của Vực sâu, còn lâu mới ngủ trên chiếc giường đơn giản đấy.
Trái lại Ni Ni rất vui vẻ, nó lao đầu lên chiếc giường nhỏ mềm mại, miệng phát ra tiếng gru gru, hơn nữa còn đặc biệt thích bức tranh hoạt hình vẽ mình, thỉnh thoảng phải chạy xuống giường ngó một cái.
Nhìn phản ứng của ác ma, Tạ Kiều cảm thấy phần báo cáo thứ hai khó lòng hoàn thành, cậu quyết định thử tự làm xem sao.
Cậu rời khỏi trạm tiếp nhận đi vào phòng sách.
Mở báo cáo chăm sóc, bắt đầu điền kết quả bản thân quan sát được từ mấy ngày nay.
Chủng tộc: Ác ma
Yêu thích: Máu thịt
Đến dòng "Nhược điểm" cậu khựng lại một chút, cậu không biết nhược điểm của ác ma.
Tạ Kiều cẩn thận nhớ lại chi tiết trận chiến với ác ma ngày hôm đó, cậu chỉ dùng rìu chém một nhát cơ thể ác ma đã nhanh chóng biến nhỏ, vị trí chém lúc đó hình như là...... Trái tim!
Cậu không chắc lắm viết xuống hai từ "trái tim", báo cáo chăm sóc bỗng lóe sáng.
Cậu đoán mò điền gần hết, chỉ còn một mục cuối cùng.
...Tên của ác ma.
Tạ Kiều rơi vào trầm tư, cậu còn chưa biết tên ác ma.
Trong buồng giam tối đen, ác ma nhìn chiếc giường nhỏ.
Không biết đã qua bao lâu hắn mới nằm lên.
Hắn thu đôi cánh của mình rồi ngủ trên giường, lâu rồi hắn chưa có một giấc ngủ ngon lành.
Ác ma đặt tay lên trái tim, không có nhịp đập, cứ như là một vật chết, đột nhiên hắn nhớ tới chuyện đã lâu lắm rồi.
Hắn là thiên sứ sa đọa rơi từ Thần quốc xuống Vực thẳm, quỳ một gối trước mặt một thanh niên trẻ tuổi, sùng kính nói: "Đức