Lý Trạch gắng gượng nhấc ngón tay, chỉ vào cái ba lô rơi trên mặt đất: "Bên trong có dây cáp và một cục sạc dự phòng."
Anh ta đoán rắn lớn không biết cục sạc dự phòng là gì bèn miêu tả chi tiết hơn: "Là một hộp hình chữ nhật phẳng, bốn góc bo tròn, sờ lên nhẵn bóng."
Ngu Hàn Sinh cầm ba lô lên, nghe anh ta miêu tả xong, dựa vào đó tìm được chính xác dây cáp và cục sạc dự phòng.
Lý Trạch nằm trên nền đất vui đến độ ho ra một búng máu: "Sau khi kết nối có thể sạc pin điện thoại." Cho nên anh ta được toàn thây rồi phải không?
Rắn lớn kiêu ngạo không thèm nói lời cảm ơn, mặc kệ sống chết của Lý Trạch, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, chỉ nhớ kỹ một từ mới, hóa ra cái hộp này được gọi là điện thoại di động.
Đã kết nối....
Màn hình chợt lóe sáng.
[Đang sạc pin]
Giữa đống xác chết máu me đầm đìa, Ngu Hàn Sinh ấn nút mở, thử mở máy lần nữa, rốt cuộc lần này cũng mở lên được.
Vẫn là căn phòng đó.
[Bạn đời của bạn đang bị thụ yêu bao vây]
[Cậu ấy dùng đĩa làm vũ khí công kích]
[Thụ yêu hơi sững sờ, dùng cành cây đánh trả]
[Cậu ấy bị thương nặng]
Dưới lòng đất tối tăm xuất hiện một vệt sáng mờ nhạt, nhìn thỏ tai cụp ngã nhoài trong màn hình, Ngu Hàn Sinh rũ mắt, hàng lông mi đen khẽ rung.
*
Thanh niên thỏ tai cụp nằm dưới đất rơi vào trạng thái nguy hiểm, yêu tinh lớn cỡ bàn tay đập song sắt rầm rầm, lo lắng nhìn vết thương trên người cậu, hận không thể lao ra ngoài.
"Tôi không cố ý."
Thụ yêu, kẻ được mọi người bầu là sát thủ ngồi bệt dưới đất, cơ thể nó được tạo thành từ những cành lá màu đen, tự ti mở miệng: "Là tại cậu ấy đánh tôi trước, tôi... tôi chỉ làm theo phản xạ có điều kiện thôi."
Nếu đổi thành người khác nó đã sớm dùng roi mây cứng cáp quất chết tại chỗ. Nhưng hình như Ni Ni rất thích cậu nhân viên chăm sóc này nên nó chỉ đánh một cái nhẹ hều thôi.
Không ngờ lại đánh chết người ta.
Ngay cả thụ yêu cũng bị dọa đứng hình.
Yêu tinh không thèm nói chuyện với nó.
Thụ yêu cẩn thận dò hỏi: "Hay đợi khi nào cậu ấy tỉnh lại tôi qua xin lỗi nhé?"
Ni Ni nhìn chàng trai dần mất đi sức sống, từ từ cúi đầu.
Sẽ không.
Anh ấy sẽ không tỉnh lại.
Rốt cuộc nó không thể đợi được thức ăn của ngày mai nữa rồi.
Một giọt nước mắt màu xanh rơi xuống nền đất, lặng lẽ hóa thành một mầm cây non.
Thủy triều đen dần rút đi, thụ yêu bẻ gãy cành cây đã dùng để đánh Tạ Kiều, đặt bên người cậu. Nó cố sức đứng dậy: "Đã đến giờ tôi phải đi rồi."
Nó từng bước đi về phía bóng tối sâu thẳm, vô cùng thong dong, thẳng cho đến khi thủy triều rút cạn, thụ yêu cũng biến mất không còn tăm hơi.
Tạ Kiều cảm giác cằm mình bị tay một người đàn ông nâng lên, cậu theo bản năng muốn thoát ra, nhưng cái tay kia cứ nhất quyết không buông, còn nhét thứ gì đó vào miệng cậu.
Cậu bị ép phải nuốt xuống, ý thức rời rạc dường như cũng không mờ nhạt lắm, cậu khó nhọc nâng mí mắt, khung cảnh trạm tiếp nhận xuất hiện trong tầm nhìn.
Một con yêu tinh dính đầy bụi bẩn ngồi bên cạnh khóc nức nở, buồng giam của yêu tinh mọc đầy cây xanh, tựa như một căn phòng nhỏ màu xanh lá.
Vậy mà cậu lại được cứu sống.
Tạ Kiều còn tưởng bản thân không thể sống nổi dưới đòn công kích của thụ yêu.
Cậu nhớ tới bàn tay đút thuốc cho mình, là S cứu cậu sao? Cậu nhìn xung quanh trống không.
Ngoài màn hình.
[Bạn đã thành công đút thuốc cho bạn đời, à, có lẽ động tác của bạn nên dịu dàng thêm chút xíu]
[Bạn đời của bạn tỉnh lại sau cơn hôn mê]
[Cậu ấy đã thoát khỏi trạng thái trọng thương]
Ngu Hàn Sinh vẫn luôn nhìn dòng thông báo cuối cùng, bàn tay nắm chặt điện thoại từ từ buông lỏng.
Y khẽ cụp mắt.
Con thỏ này cũng yếu quá đi mất.
*
Tạ Kiều nhìn yêu tinh khóc lấm lem mặt mày, hỏi: "Sao em lại khóc?"
Yêu tinh nghe thấy cậu hỏi, nó há to miệng như không dám tin vào những gì nhìn thấy, cơ thể nhỏ bé run nhẹ, cuối cùng nó quay lưng đi, rúc vào trong góc.
Có lẽ nó nhìn nhầm rồi.
Tạ Kiều đứng lên, lo lắng sẽ bị thụ yêu đánh tiếp, cậu không dám ở đây thêm dù chỉ một giây, may mà cửa trạm tiếp nhận đã mở ra được.
Cậu gần như bị vắt kiệt sức, vừa về đến nhà lập tức mở tủ lạnh lấy một củ cà rốt trong túi.
Không đúng.
Có điều gì đó không ổn ở đây.
Cậu đếm số lượng cà rốt.
Một
Hai
......
Mười hai.
Rõ ràng lần trước ăn xong chỉ còn năm củ, sao giờ càng ăn lại càng nhiều hơn? Tạ Kiều buồn bực suy nghĩ một hồi.
Chẳng qua cà rốt chỉ là chuyện nhỏ, sau khi ăn xong hai củ cà rốt, cậu mở điện thoại, bắt đầu nghiêm túc ngồi soạn tin nhắn.
[Chào anh, anh là người đã cứu tôi hả? Nếu anh cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi. Nhân tiện có chút đường đột, nhưng anh có thể cho phép tôi biết thân phận của anh được không? Nếu thấy bất tiện thì anh có thể bỏ qua câu hỏi này.]
Cậu thấp thỏm gửi tin nhắn cho ngài S.
Song không nhận được hồi âm.
Lại hơi lỗ mãng rồi.
Có lẽ ngài S có nỗi niềm khó nói, hoặc có lẽ người ta không muốn làm quen với mình.
Bé thỏ tai cụp thở dài tắt điện thoại.
*
Ngu Hàn Sinh nhìn màn hình một lúc lâu.
"Làm thế nào để trả lời tin nhắn?"
Y lạnh lùng hỏi kẻ nằm dưới đất.
Trả lời tin nhắn??
Lý Trạch nuốt nước bọt, anh ta nhìn thấu rồi, nguyên nhân con rắn chín đầu này chưa cắn chết mình là do anh ta vẫn còn chút hữu dụng.
Nếu bản thân không có ích gì, nó sẽ chẳng ngần ngại cắn chết anh.
Anh ta vội vàng gật đầu: "Tôi biết!"
Trước khi tham gia chiến dịch, Lý Trạch đã chuẩn bị tốt tâm lý hy sinh vì nhân loại, vậy mà nghĩ kiểu gì cũng không ra anh ta sẽ biến thành một người thầy giáo nhân dân, hơn nữa còn là thầy giáo của con rắn chín đầu.
Ờ thì...... chắc cũng tính là thầy giáo nhỉ?
Tuy ánh mắt rắn lớn nhìn anh ta không khác gì đang nhìn xác chết, nhưng anh ta vẫn run giọng giải thích: "Con người chúng tôi thường sử dụng phương pháp nhập liệu, anh có biết ghép vần không?"
Pinyin/Ghép vần
Là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng