Tạ Kiều cố nén nỗi kinh hãi trong lòng, gõ một đoạn tin nhắn dài.
....[Ngài Ngu, anh đang... đùa tôi đấy à? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ chứ đừng nói trở thành bạn đời của nhau.]
Sổ hộ khẩu nhà cậu vẫn đang được cất cẩn thận trong ngăn kéo phòng sách kìa.
Hơn nữa thậm chí bọn họ còn chưa từng gặp mặt nhau, nếu kết hôn thật.... Tạ Kiều sờ cằm, nhịn không được nhớ đến quyển truyện đam mỹ từng đọc.
Thế chắc ngài Ngu có "ánh trăng sáng" cầu mà không được, "ánh trăng sáng" vô tình chết đi, trùng hợp kiểu gì Tạ Kiều lại giống y hệt người đó, bởi vì nợ ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp...
Xì top! Gay quá đi mất.
Tạ Kiều lắc mạnh đầu.
Định nghĩa chính xác của từ "bạn đời"* là những người sống, làm việc hoặc đi du lịch cùng nhau, không nhất thiết phải là đối tượng kết hôn, cũng có thể là đối tác làm việc hoặc đối tác sinh hoạt....
* Từ raw là (bạn lữ): Trong tiếng Trung có nghĩa là bầu bạn, đồng nghiệp, cộng sự, đối tác, bạn đồng hành, bạn đời (đôi khi dùng chỉ vợ chồng). Trong trường hợp này tác giả dùng với nghĩa vợ chồng.
Sao cái đầu cậu chỉ nghĩ được mỗi từ bạn đời kết hôn thế nhỉ.
Tạ Kiều cảm thấy xấu hổ với chính suy nghĩ của bản thân. Cậu xóa dòng tin nhắn lúc trước định gửi rồi gửi một tin nhắn khác.
[Vậy sau này ở chung vui vẻ nha.]
Vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm.
Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không phải bạn đời kết hôn, ngài Ngu vô cùng thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn chẳng có hứng thú nói chuyện với cậu nữa.
Nghĩ vậy, cậu đi vào phòng sách rồi đóng cửa lại.
Sau khi xác nhận cánh cửa đã được đóng chặt, cậu bước đến bên giá sách, lén lút lấy ra vài cuốn truyện tranh ở hàng dưới cùng, ngồi trên ghế đọc say sưa.
Cậu hiểu rất rõ bản thân. Tuy cậu đọc truyện đam mỹ, nhưng cậu vẫn biết mình là thẳng nam, đúng... chính là loại vô cùng thẳng kia.
Bé thỏ tai cụp hăng hái lật hết tờ này sang trang khác.
*
[Bạn đời của bạn không chờ tin nhắn hồi âm của bạn]
[Cậu ấy căng thẳng đi vào phòng sách]
[Cậu ấy lôi đống sách dưới ngăn tủ ra, bạn có thể ấn vào để kiểm tra]
Ngu Hàn Sinh chọn kiểm tra, lúc nhìn thấy tên đống sách thì hơi híp mắt.
"Xuyên thành vợ nhỏ bỏ trốn của giám đốc bá đạo", "Sau khi tỉnh dậy tôi nằm trên giường của ai", "Sau khi kết hôn chui với idol tôi nổi tiếng"...
Trực giác mách bảo y đống đó không phải loại sách hay ho gì.
Ánh mắt rắn lớn trầm ngâm nhìn chằm chằm bé thỏ tai cụp đang cúi đầu đọc sách. Mới tí tuổi đầu đã biết "Tập tính sinh sản của loài thỏ", chắc cũng chẳng phải "thỏ" đứng đắn gì.
Ở cái tuổi này nên đọc mấy cuốn "Kinh thư" trau dồi tri thức mới phải.
Y lướt kệ sách một lượt, đặt cuốn "Khảo chứng về loài rắn" ở vị trí nổi bật nhất.
Sau khi đọc xong sách, Tạ Kiều như sợ bị phát hiện cẩn thận cất sách về chỗ cũ, giả bộ không khác gì người bình thường.
Khi cậu toan ngồi dậy, chợt phát hiện giữa kệ có thêm cuốn sách "Khảo chứng về loài rắn" bị áp đáy hòm.
Hại cậu suýt chết ngất.
Trần đời cậu sợ nhất là rắn. Mặc dù từ nhỏ cậu đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi âm u thiếu sáng, không hề lạ lẫm với bọn rắn, nhưng nếu không phải cha nuôi nói muốn cậu hiểu thêm về thiên địch thì trong nhà còn lâu mới xuất hiện những thứ liên quan đến loài vật kia.
Tạ Kiều nhắm tịt hai mắt ném cuốn "Khảo chứng về loài rắn" vào thùng rác.
Sắc mặt Ngu Hàn Sinh lập tức trở nên lạnh lùng.
...[Ghét rắn?]
Y vụng về gõ bàn phím, chuẩn bị gửi một tin nhắn mới qua, một dòng thông báo chợt xuất hiện trên màn hình.
[Không đủ tiền vàng, vui lòng nạp thêm tiền!]
Y lạnh nhạt liếc nhìn tài khoản.
0 đồng.
*
Mấy ngày tiếp theo, quá trình quang hợp nhân tạo của yêu tinh đã phát huy công dụng, chậu dâu tây héo rũ hôm trước bắt đầu kết trái.
Cậu hái được một đĩa dâu tây nhỏ.
Quả dâu không tính là lớn nhưng đỏ tươi căng mọng, thịt quả no đủ, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Ni Ni nhìn chậu hoa trước cửa, nó vẫn còn quá yếu, chỉ có thể chăm sóc cây trong phạm vi nhỏ nhất định, tốc độ sinh trưởng cũng không nhanh.
Nó dần cúi gằm mặt.
Nhưng không ngờ, Tạ Kiều lại đưa cho nó gần hết đĩa dâu tây: "Cho em."
Ni Ni ngây ngẩn: "Hôm nay em đã ăn cơm rồi."
Tạ Kiều mở cửa buồng giam, đặt cái đĩa xuống dưới đất: "Nếu không nhờ em thì chậu dâu tây này đã sớm chết héo, cho nên em xứng đáng được nhận. Em thực sự rất giỏi đấy."
Nhân viên chăm sóc mới khen nó giỏi.
Ni Ni kìm không được ngẩng đầu nhìn. Đây là lần đầu tiên trong đời có người khen nó, hai mắt yêu tinh nhỏ long lanh phát sáng.
Tạ Kiều nhạy bén phát giác cảm xúc thay đổi của yêu tinh, mở miệng hỏi: "Có thể nói cho anh biết tên em không?"
Yêu tinh dừng lại.
Cậu cũng không định ôm hy vọng xa vời gì, chỉ hỏi theo thói quen mà thôi, không ngờ yêu tinh rì rầm một tiếng, nhỏ giọng đáp: "Ni Ni."
"Xin chào Ni Ni."
Tạ Kiều viết tên Ni Ni vào sổ tay chăm sóc, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng hỏi vấn đề thứ hai: "Chủng tộc của em là gì?"
"Yêu tinh hắc ám."
"Thích nhất thứ gì?"
Yêu tinh trả lời: "Thịt bò anh nấu."
......
Cậu đã điền xong hết trang thứ nhất của sổ tay chăm sóc, Ni Ni gần như là hỏi gì đáp nấy, dễ dàng đến khó tin. Thậm chí cả kỹ năng, nhược điểm cũng kể hai năm rõ mười.
Nếu không phải thái độ của Ni Ni vẫn rất xa cách, cậu còn tưởng hai đứa đã trở thành bạn bè.
Nhưng dù sao cũng hoàn thành xong một tờ sổ tay chăm sóc, chỉ cần cố gắng chút nữa thôi là cậu có thể ra ngoài. Cậu vô cùng vui vẻ rời khỏi trạm tiếp nhận về nhà.
Cậu muốn chia sẻ niềm vui với người thứ hai, nhưng trong nhà ngoài cậu thì chẳng còn ai khác.
Cậu ngồi trên ghế sofa phòng khách, chợt nhớ đến ngài Ngu. Tạ Kiều đặt đĩa dâu tây lên bàn trà, rồi gửi một tin nhắn cho ngài Ngu đã lâu không nói chuyện.
....[Tôi không có gì để tặng anh. Trong đĩa là dâu tây tôi trồng, hy vọng anh sẽ nhận món quà này, không biết anh có thích không?]
*
Từ khi Tạ Kiều nhắm mắt nhắm mũi vứt cuốn "Khảo chứng về loài rắn" vào thùng rác, rắn lớn cũng không thèm để ý đến điện thoại nữa, lẳng lặng chìm vào giấc ngủ đông dưới lòng đất âm u.
Phải mấy ngày sau y mới mở điện thoại.
Màn hình lập tức hiện lên thông báo.
[Bạn đời của bạn trồng được dâu tây!]
[Cậu ấy đã hoàn thành báo cáo chăm sóc đầu tiên trong đời!]
[Cậu ấy thấp thỏm tặng dâu tây cho bạn, không biết bạn có thích hay không. Bạn có đồng ý nhận dâu tây không?]
Cả đời Ngu Hàn Sinh chưa từng ra khỏi lòng đất, có rất nhiều thứ hắn không biết đến, ví dụ như dâu tây. Đối với y mà nói, đó cũng chỉ là thứ đồ vô bổ không có giá trị.
Huống chi bị ngăn cách bởi màn hình điện thoại.
Nhưng y lại rũ mắt, ấn