Lúc Lý Trạch ngồi trên tảng đá ăn thịt đóng hộp, bỗng thấy rắn lớn mỉm cười nhìn điện thoại.
Nụ cười chợt lóe khiến anh ta cảm thấy nghi ngờ có phải bản thân nhìn nhầm rồi không.
Anh ta tiếp tục ăn đồ ăn được tìm thấy giữa đám xác chết.
Lúc đầu ăn Lý Trạch không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì khi phải ngồi giữa biển máu núi xác, nhưng bây giờ....
Anh ta theo thói quen đá văng cái đầu người bị nổ bay đến bên chân, tiếp tục ăn đống đồ hộp ngon lành.
*
Mấy ngày tiếp theo, ác ma bắt đầu tuyệt thực.
Đã năm ngày rồi hắn không ăn gì.
Mắt thường có thể thấy rõ hai mắt ác ma đang dần trở nên đỏ au, cánh đen nhỏ phía sau cũng ngày càng cứng cáp.
...như thể sắp xảy ra điều khủng khiếp gì đó.
Hay do khẩu vị không tốt nhỉ?
Tạ Kiều suy nghĩ một hồi, múc một bát ớt ngâm trong ngăn tủ đựng đồ chua.
Sau đó cậu lấy một miếng thịt bò trong tủ lạnh đặt vào máy cắt lát, cắt thành từng cuốn thịt bò.
Tiếp theo rất đơn giản, đun nước sôi trụng nấm kim châm và bò cuộn, đổ dầu ăn, rượu gia vị và tỏi vào phi cho thơm, thêm ớt chuông và ớt ngâm xào cùng, cuối cùng cho nấm kim châm và thịt bò trụng vào.
Trước khi đậy nồi thì cho thêm chút giấm trắng và muối.
Một món súp thịt bò béo ngậy chua chua ngon miệng đã hoàn thành.
Cậu đổ súp thịt bò vào hai cái bát rồi mang đến trạm tiếp nhận.
Ni Ni vừa thấy cậu liền lập tức chạy đến trước song sắt, thò chiếc đầu nhỏ ra ngoài để khoe với cậu đám tóc mới mọc của mình.
"Dài quá ta!"
Tạ Kiều nhìn sợi tóc ngắn tũn khích lệ nói: "Em bôi thêm chút nước gừng có thể giúp tóc dài ra nhanh hơn đó."
Ni Ni vuốt đầu mỉm cười ngượng ngùng.
Yêu tinh không kén ăn, vừa mới đưa bát nó đã vục đầu ăn lấy ăn để.
Ác ma ngồi trong góc tường hừ lạnh một tiếng, vô cùng chướng mắt dáng vẻ của nó.
"Anh không muốn ăn gì à?"
Tạ Kiều bưng bát vào: "Anh nếm thử xem, ăn ngon lắm."
Ác ma nhỏ ôm tay, dù nói gì hắn cũng chẳng chịu ăn.
Đợi đến khi mức độ đói khát đạt đến đỉnh điểm, hắn có thể bộc phát sức mạnh kinh người, đủ để phá nát cái trạm tiếp nhận này, ăn luôn con thỏ tai cụp xấu xa.
Suy nghĩ của hắn không sai, mấy ngày hôm trước hắn đều cố gắng nhẫn nhịn, cho dù cái đồ da xanh hói đầu kia ăn ngon đến đâu hắn cũng nhất quyết không chạm vào.
Nhưng đồ ăn hôm nay thơm thật đấy, hu hu hu.
Ác ma nhỏ nhịn không được vung cánh bay đến bên cạnh bát cơm, vùi đầu ăn.
Thực sự rất ngon.
Nước canh chua cay kết hợp với thịt bò tươi mềm, ngon đến mức ngay cả nước canh cũng húp sạch.
Ác ma ăn xong thèm thuồng liếm sạch bát, giống hệt yêu tinh phòng bên, ăn no ưỡn bụng nằm kềnh dưới đất, đôi cánh đen nhỏ khẽ mở vì thỏa mãn
Hắn quyết định ngày mai lại tiếp tục tuyệt thực.
Nhìn ác ma ăn sạch đồ ăn, Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ kỹ lại thì thực đơn của trạm tiếp nhận quá đơn điệu, nhóm quái vật chỉ có thể bị nhốt trong buồng giam, không thể làm được chuyện gì, chán ăn cũng là điều khó tránh khỏi.
Nghĩ vậy, cậu giãn gân cốt một chút, chuyển TV và tủ kê TV qua, cắm dây phích vào ổ điện.
Ni Ni tò mò nhìn thứ giống hình vuông trên tủ.
"Đây là cái gì?"
Giọng nó giòn tan hỏi.
Ác ma cũng cảnh giác nhìn chằm chằm.
Tạ Kiều dọn xong TV, lau mồ hôi trên trán trả lời: "Đây là TV."
Ni Ni chẳng biết có hiểu hay không nhưng cứ gật đầu cái đã.
Bởi vì không có mạng nên cho dù có đầu thu cũng không thể xem mấy kênh truyền hình trên TV, Tạ Kiều chỉ đành đem đống đĩa CD hoạt hình hồi nhỏ của mình qua.
Đĩa CD rất nhiều, chất đầy cả một cái hộp.
Tạ Kiều vừa lựa CD vừa hỏi: "Mọi người muốn xem phim gì, có 'Bắt đầu làm ma vương từ con số 0!', 'Pokemon'....."
(*) Bắt đầu làm ma vương từ con số 0: Kyo Kara Maou.
"Bắt đầu làm ma vương từ con số 0!"
"Pokemon!"
Tạ Kiều:......
Trẻ con cãi nhau vì phim hoạt hình đều là chuyện thường như cơm bữa, nhưng ác ma và yêu tinh không thèm cãi lộn, hai đứa trực tiếp nhào lên đấm nhau, tôi ném anh một đóa hoa ăn thịt, anh tặng tôi một quả cầu lửa.
Chỉ đến khi Tạ Kiều lùi về sau vài bước hét lên cả hai mới dừng lại: "Buổi sáng xem Pokemon, buổi chiều xem Bắt đầu làm ma vương từ con số 0."
Ni Ni ngoan ngoãn gật đầu.
Ác ma "xùy" một tiếng không thèm nói chuyện.
Cuộc tranh cãi chấm dứt.
Tạ Kiều rời khỏi trạm tiếp nhận.
Yêu tinh vui vẻ xem phim hoạt hình, ánh mắt ác ma dừng trên bóng lưng Tạ Kiều.
Không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy bóng dáng này thật quen thuộc.
Nhưng sao có thể?
Người nọ đã sớm chết, đến cả xương cốt cũng không còn.
Một nụ cười châm chọc xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Khi Tạ Kiều đang đứng nấu cơm cho mình, chợt thấy bên trong tủ lạnh còn dư một ít dâu tây, bởi vì để trong tủ lạnh lâu ngày nên ngoài vỏ đều đã kết sương.
Cậu đoán vị của chúng sẽ không quá ngon.
Tạ Kiều chuẩn bị chế biến chúng thành món mứt dâu.
Cậu mất hơn nửa ngày để làm xong hai lọ nhỏ. Sau đó cậu tự ăn một miếng, cực kỳ ngọt.
Chỉ mới một lúc mà cậu đã chén sạch một lọ, lọ còn lại cậu không động vào.
Tạ Kiều đặt mứt dâu tây lên trên bàn trà ngoài phòng khách, gửi cho ngài Ngu một tin nhắn mới.
...[Chào ngài Ngu, trên bàn là mứt dâu tây tôi tự làm, hy vọng anh sẽ thích nó.]
Mãi cho đến buổi tối ngài Ngu vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Bé thỏ tai cụp lại hỏi không khí một lần nữa.
"Ngài Ngu, anh có ở đây không?"
"Mứt dâu tôi mới làm anh có muốn nếm thử không?"
"Ngon lắm."
*
Sau một tuần đình chiến.
Lý Trạch bị tiếng máy bay không người lái đánh thức.
Dường như rắn lớn đã sớm đoán được từ trước, cẩn thận cất điện thoại vào trong hang núi.
Cabin tối đen của máy bay không người lái ẩn giữa bóng đêm. So với cơ thể khổng lồ của rắn lớn, chiếc máy bay không có bộ binh và xe bọc thép yểm trợ nom thật nhỏ bé yếu ớt làm sao.
Trừ phi đó là CL-20!
"Cẩn thận!"
Đó là lời cuối cùng Lý Trạch nói với rắn lớn.
Rắn lớn chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Lý Trạch cố gắng hết sức chạy khỏi phạm vi chiến trường, chưa bao giờ anh ta biết rằng mình lại có thể chạy nhanh đến vậy. Song khiến anh ta bất ngờ hơn cả là tốc độ của máy bay không người lái cũng không nhanh lắm, còn kém xa máy bay bình thường.
Mặc kệ những hoài nghi, anh ta vẫn bất chấp liều mạng chạy về phía trước.
"Đằng trước có người!"
Trong phòng chỉ huy tác chiến, có người ngạc nhiên khi nhận ra đó là Lý Trạch.
"Chỉ là một kẻ phản bội."
Lâm Tranh Minh lạnh lùng mở miệng: "Bắt hắn lại."
Sự chú ý của gã tiếp tục đổ dồn lên máy bay không người lái giữa không trung. Hiển nhiên rắn lớn cũng nhận ra sự tồn tại của nó, chiếc đuôi dài mạnh mẽ trong tư thế sẵn sàng tấn công, chỉ cần một cái quét nhẹ là có thể phá hủy hoàn toàn.
Rắn lớn nhấc đuôi!
Đây chính là thời khắc Lâm Tranh Minh mong chờ.
Cabin máy bay không người lái chất đầy thuốc nổ CL-20, hay còn được gọi là vũ khí hạt nhân dự phòng với tốc độ phát nổ lên tới 9500m/s.
Đuôi rắn lớn đập lên thân máy bay, giống như dây dẫn lửa và hạt cháy trong pháo hoa...
Hàng trăm máy bay không người lái nổ tung giữa không trung như từng chùm pháo hoa rực sáng.
Lâm Tranh Minh bình tĩnh nhìn hình ảnh trước mặt,