Dẫu cho người đàn ông có đánh mất liêm sỉ của mình, nhưng dù sao người đó cũng vì cô nhỏ đã đánh cắp đi trái tim này mà không màng đến tôn nghiêm cao quý của mình.
Lột bỏ lớp mặt lạ của một quân tử đại trượng phu, nói những lời trêu ong ghẹo bướm trước mặt người con gái mình yêu.
Anh chẳng khác nào một món quà vô giá mà thượng đế ban tặng cho cô vậy.
Hàn Cao Lãng là thẳng nam chính hiệu, trong lời ăn tiếng nói thô lỗ, nhưng sắp sửa bước sang tuổi ba mươi nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô từng ngày.
Chờ đến khi cô trở thành người phụ nữ chín chắn, anh đã lên kế hoạch để cùng cô tiến đến cánh cửa hôn nhân tràn ngập sắc hồng đang chờ đợi ở tương lai phía trước.
Chỉ là cô gái còn có trẻ, đưa đến độ tuổi thích hợp để kết hôn.
Với tính tình chưa trưởng thành, nếu cố chấp trở thành vợ người ta e rằng Chu Tử Hạ không kịp hưởng thụ thanh xuân của mình, trở thành bà nội trợ, luôn đầu bù tóc dối chăm lo việc nhà, không có thời gian để ngao du bên ngoài.
Tuy mỏ của người đàn ông hỗn, nhưng sâu trong thâm tâm anh lại luôn âm thầm dùng một mặt dịu dàng với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tử Hạ đưa mắt nhìn về phía trước, đập vào đồng tử cô một cây đàn hạc cầm cỡ lớn được đặt trước dải hoa hồng nở rộ, không gian trông thật lãng mạng trữ tình.
Người đàn ông đặt Chu Tử Hạ xuống, hai tay anh để trên vai cô, nói nhỏ vào bên tai.
"Bà nội tôi rất thích nghe âm điệu được phát ra từ dây đàn hạc cầm.
Em thử đánh một bài ca mà gần đây em sáng tác, có khi sẽ làm lay chuyển suy nghĩ của bà tôi về em!"
Hàn Cao Lãng đương nhiên biết cô gái nhỏ của anh rất thích chơi đàn, đặc biệt là đàn hạc cầm.
Cô thi thoảng vẫn thường tâm sự với anh, chờ đến khi sinh nhật lần thứ ba mươi của anh được tổ chức, Chu Tử Hạ nhất định sẽ đánh một bản nhạc hạc cầm dành tặng riêng cho anh.
Nhưng điều mơ ước của cô ấy lại sớm trở thành hiện thực.
Người đầu tiên mà cô muốn đàn cho nghe là anh chứ không phải người khác.
"Nhưng...!nhưng mà em muốn anh là người đầu tiên nghe..."
"Yên tâm! Tôi đã nghe em đàn qua bài đó rồi! Mỗi lần tăng ca về muộn, tôi đều nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng!"
"Anh đều nghe thấy hết sao?"
Người đàn ông khẽ gật đầu.
"Tại sao anh lại dám nghe lén em đàn?"
Bao nhiêu kế hoạch cô gái nhỏ tươm tất chuẩn bị, lại bị anh phát hiện ra.
"Tôi không muốn làm gián đoạn bản ca hoàn hảo mà em đàn!"
"Nhưng mà bài đó thuộc loại độc nhất vô nhị đó!"
Chính cô là người sáng tác, cô chỉ muốn dành tặng cho riêng anh.
"Dù nghe giữa chừng, nhưng bản ca đó rất hay!"
"Thật, thật sao?"
Người đàn ông mỉm cười: "Tôi có nói dối em bao giờ đâu!"
Dường như sợ cô gái nhỏ còn đắn đo điều gì đó, Hàn Cao Lãng gợi ý cho cô.
"Không cần nhất thiết phải đàn bản ca em sáng tác dành cho tôi! Em cũng có thể đàn bản khác cơ mà!"
Chu Tử Hạ chớp mắt, gật đầu đồng ý với yêu cầu của người đàn ông.
Cô hít một hơi thật sâu, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho mình.
Đây là lần đầu tiên cô trổ tài năng hạn hẹp của mình trước mặt bao người có chức sắc trong xã hội như vậy.
Chu Tử Hạ chỉnh lại trang phục của mình, bước lại gần phía đàn hạc cầm, từ từ ngồi vào chiếc ghế nệm.
Tiếng đàn êm ả đột nhiên phát ra khiến mọi người chú ý đưa mắt nhìn về phía chính giữa hội trường.
Một cô gái có mái tóc màu đen óng ả nổi bật đang lả lướt từng ngón tay thon dài lên chiếc hạc cầm to lớn đẹp đẽ.
Ngươi con gái mang một vẻ đẹp tươi tắn thuần khiết động lòng người, hai đôi mắt to tròn long lanh như hai hòn ngọc, ngón tay uyển chuyển di chuyển từ hợp âm này đến hợp âm khác.
Nghe tiếng nhạc quen thuộc, Tần Miên vô thức ngoảnh lại nhìn về phía âm thanh phát ra.
Ở góc độ của Tần Miên, anh ta chỉ thấy bóng lưng mảnh khảnh và mái tóc suôn mượt của cô gái, nhưng trong lòng chắc chắn rằng đó chính là người mà hắn đang theo đuổi.
"Hừ, không ngờ hòn than nhỏ của mình lại có mặt ở đây!"
Hắn ta nhếch môi nở một nụ cười đầy hứng thú, đưa ly rượu vang lên môi nhâm nhi, trong đầu chợt nhận ra vấn đề gì đó.
"Tại sao cô ấy lại ở trong biệt thự của Nikaulas cơ chứ?"
Người phụ nữ đội mũ vành lớn che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra chiếc cằm vline cùng với đôi môi trái tim được to son màu đỏ đất, cho dù ngữ âm của Tần Miên rất nhỏ, nhưng cô ta vẫn nghe rõ mồn một.
"Anh quen biết con nhỏ đó sao?"
Trên gương mặt tuấn