“Chẳng phải anh bảo với em rằng khi nào anh kiếm đủ tiền rồi mới đưa anh về nhà ra mắt với mẹ sao? Chẳng qua là anh muốn anh trai của mình kết hôn trước, xong sau đó thì mới đến anh.
”
Nói một hồi bỗng nhiên Hàn Cao Lãnh chợt nhớ ra việc gì đó, anh quay sang hỏi lại cô.
“Mà sao em biết cô gái đó tên là Chu Tử Hạ.
”
“Vì em là giáo viên chủ nhiệm?”
Hàn Cao Lãnh há hốc mồm khi nghe thấy công trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Giáo viên chủ nhiệm? Có sinh viên nào không nhận ra giáo viên chủ nhiệm của mình?”
Hàn Cao Lãnh theo châu cô bạn gái của mình đến bãi đỗ xe.
Lâm Kiều Sa cúi người ngồi vào ghế lái phụ, còn Hàn Cao Lãnh thì ngồi lên ghế ngồi, khởi động bánh xe.
“Tại sao Chu Tử Hạ lại không nhận ra em là giáo viên chủ nhiệm.
”
Lâm Kiều Sa đáp lại: “Vì đầu năm học có nhận lớp cho nên chưa có ấn tượng sâu sắc.
Hôm sau em lâph tức phải nhập viện để điều trị khối u, giờ trên lớp được trao cho giáo viên khác đảm nhiệm, chờ ngày bệnh em hồi phục sẽ quay trở lại.
”
Bấy giờ Hàn Cao Lãnh mới à lên một tiếng, lập tức lái xe đến điểm dừng tại nhà hàng năm sao.
Thời gian là một thứ trôi đi thật nhanh, ấy thế mà thoắt cái đã dịch chuyển sang chiều tà.
Nắng lúc này cũng đã yếu, chỉ còn hoàng hôn vương sợi nắng còn sót lại một khoảng trời.
Chu Tử Hạ ngồi thẫn thờ trên ghế đá kê ở gần cổng trường, ánh mắt cô u sầu mà nhìn về phía hoàng hôn đang dần khuất dạng dưới dãy núi.
“Đến bao giờ, em mới có thể quên anh được đây?”
Trong tay Chu Tử Hà vẫn cầm bức hình mà cô với người yêu chụp chung với nhau, khi ấy là lúc sinh nhật Hàn Cao Lãng tròn hai mươi sáu tuổi.
Cô thiết nghĩ rằng, chỉ cần cô nắm trọn trái tim người mình yêu thì sẽ có được hạnh phúc.
Nhưng ai ngờ đó, dù có níu kéo đến đâu cũng chỉ nhận lại sự đau thương.
Đã bao lần Chu Tử Hạ đã cố tự nhủ bản thân mình, hãy mở máy lên, lắp sim cũ vào máy mà gỡ chặn số điện thoại anh ra, rồi nhắn tin hỏi thăm anh rằng hiện giờ như thế nào.
Nhưng mỗi lần ấy, trong đầu cô lại ùa về hình ảnh ngày đó cô nhìn thấy người mình yêu đi chung với người khác, nước mắt từ từ trăn lăn khỏi hốc mắt, đọng từng giọt lên màn hình điện thoại.
Hay là cô chủ động hỏi anh rằng giữa cô và anh còn tồn tại hai chữ “người