Tình yêu nó cũng giống như chu kỳ tuần hoàn của một ngày, khoảnh khắc ban đầu rực rỡ, tươi mới rạng ngời như những ánh bình minh thì khi kết thúc nó lại u buồn, sâu tư và ảm đạm như buổi chiều hoàng hôn.
Chu Tử Hạ từ từ khép đôi mi lặp, từ từ thở dài một cái.
Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tấm thân ngọc ngà này không sớm thì cũng muốn sẽ bị phá mất, nay đã phá rồi thì sau này đỡ phải có cảm giác ngượng ngùng nữa.
Cơ mà người ta thường để đêm tân hôn để động phòng hoa trúc, còn cô thì sao? Đánh mất lần đầu trong khi bản thân mình không tỉnh táo?
Chu Tử Hạ vừa miên man nghĩ suy, hai tay nắm chặt lấy chiếc hộp đang đựng kỷ vật tình yêu mà người ấy đã trao tặng cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một sợi dây chuyền đính kết với biểu tượng trái tim vô cực.
Biểu tượng vô cực trong toán học đại diện cho một số lượng vô hạn.
Còn trong tình yêu, nó tượng trưng cho một tình yêu bất diệt, trường tồn với thời gian.
Ý nghĩa tượng trưng đẹp như vậy mà sao bây giờ mỗi người nơi, quan hệ giữa hai người như người dưng nước lã vậy.
Khoé mi của Chu Tử Hạ bất giác lăn dài giọt lệ mặn chán, ngay sau đó cô giật mình mở to mắt ra khi cảm nhận thứ gì đó mát lạnh chạm vào da thịt
mình.
“Mình làm cậu giật mình sao?”
Một giọng nói nam tính trầm ấm, vang vọng bên tai.
Ngay sau đó nam sinh ấy đưa một non nước ngọt mát lạnh đến trước mặt cô.
“Mua cho cậu đó, là vị kiwi mà cậu thích.”
Chu Tử Hạ ngạc nhiên đưa mắt nhìn về hướng vừa phát ra thanh âm dịu dàng ấy.
“Mãn Tư?”
Tại sao cậu ta vẫn còn ở trường?
Chu Tử Hạ bối rối gạt đi giọt nước mắt, tay chân luống cuống mà đứng dậy.
Vào thời điểm cố