Lẽ nào nơi đây không hợp phong thuỷ để Giản Mãn Tư anh đây theo đuổi một người, hay là độ tuổi không hợp để tìm ra mảnh ghép trái tim còn lại.
“Mãn Tự, mình chỉ coi cậu là bạn học.
”
Chu Tử Hạ khẽ cất tiếng nói.
Nhưng chỉ nghe thoáng qua thanh âm của cô, đối phương có thể đoán được cô đang khóc.
“Không thể coi mình là bạn trai sao?”
Nghe nam sinh nói, Chu Tử Hạ siết chặt hai tay thành nắm đấm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả thật bây giờ trông cô rất bị thương.
Đã cố quên đi thứ được gọi là tình yêu khác giới nhưng bây giờ nó đột nhiên ùa về, càng khiến cho cô cảm thấy thương tâm vô cùng.
Giản Mãn Tư kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, tuy khoảng cách không gần gũi lắm nhưng anh có thể cảm nhận được hương thơm hoa nhài nhẹ nhàng toả từ người cô, theo làn gió cuốn bay vào không khí.
“Mình chưa muốn yêu.
” Chu Tử Hạ cắn răng để kìm nén cảm xúc của mình.
“Mình sẽ chứng minh được tình yêu mà mình dành cho cậu, là chỗ dựa vững chắc cho cuộc sống sau này của cậu.
”
Chu Tử Hạ lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Mãn Tư, xin cậu hãy buông bỏ tình cảm của cậu dành cho mình đi.
Dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa kết quả cũng chỉ nhận lại con số không mà thôi.
”
Lúc này Giản Mãn Tư mới có thể nhìn rõ đôi mắt long lanh xinh đẹp hàng ngày bây giờ đã đỏ hoe, đôi hàng mi đen tuyền thi thoảng chớp động ép giọt lệ tuôn trào khỏi hốc mắt.
Giản Mãn Tư nét mặt hiện rõ vẻ lo lắng khi thấy người mình thích đang khóc, anh nắm chặt lấy cổ tay cô, quan tâm hỏi.
“Cậu đang buồn sao?”
Chu Tử Hạ: “…” im lặng, không muốn bận tâm đến tấm lòng quan tâm của đối phương.
Giản Mãn Tư thêm phần lo lắng: “Tại sao lại khóc vậy? Cậu khóc vì gặp mình
sao?”
2
Giọng nói của nam sinh trầm lắng xuống, âm điều não nề kéo dài.
Chu Tử Hạ cũng không muốn phụ lòng tốt của đối phương, cô nhẹ nhàng