Hai tay cô luống cuống thêm một lần nữa mà giữ chặt lấy bàn tay hư hỏng của người đàn ông đang định xâm phạm tới khu rừng bí hiểm của mình.
“Không phải? Vậy ý của em là gì?”
Hàn Cao Lãng gục mặt vào hõm vai của cô, anh nghiêng người sang mà hôn lấy cần cổ trắng ngần.
“Um…”
Chu Tử Hạ thấy hơi nhột mà lập tức co rúm người lại, khổ sở mà can ngăn anh.
“Anh… đừng mà…”
Làn da của cô quá nhạy cảm, chỉ một cái hôn chạm da mà cũng khiến cho toàn thân cô run rẩy lên, khuôn mặt ửng hồng như hai trái cà chua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ý em không phải vậy….
mà là…”
Chu Tử Hạ chưa kịp nói hết câu thì vô tình cảnh tượng phía bên ngoài lọt vào đồng tử của mình.
Cô dừng lại tất cả động tác phòng thủ, ánh nhìn chăm chú về phía cổng trường.
Hàn Cao Lãng thấy cô nàng không phản kháng nữa, trong lòng có chút sinh nghi mà rời môi khỏi cổ Chu Tử Hạ ra, ngẩng mặt lên nhìn cô.
“Tiểu Phong?”
Cái bóng dáng quen thuộc ấy vô tình lọt vào tầm nhìn của cô, Chu Tử Hạ chắc chắn người đó đã lên thăm mình.
“Tiểu Phong, sao em ấy lại lên được đây?”
Ở phía ngoài cổng trường, một thiếu niên ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phối hợp với quần bò màu xanh.
Chu Tử Hạ không thể tin vào mắt mình.
Chu Tử Phong, em trai của cô vậy mà lại tìm được đường lên tận đây, lẽ nào ở nhà đã xảy ra việc gì sao?
Hàn Cao Lãng thấy dáng vẻ thẫn thờ của cô, ánh mắt khó hiểu mà về phía Chu Tử Hạ đang nhìn.
“Chu Tử Phong?”
Hàn Cao Lãng cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi thấy người thân của Chu Tử Hạ lên tận đây, đã thế ngoài trời giờ bóng tối đang dần bao phủ.
Chu Tử Hạ lòng thiêu như lửa đốt, ánh mắt vội vàng nhìn về phía Hàn Cao Lãng.
“Em muốn xuống xe.”
Từ lúc lên thành phố học, Chu