Thế nhưng khi thấy em trai mình một mình lên đây tìm mình, trong lòng Chu Tử Hạ dấy lên nỗi bất an, phân tâm không ngừng nghĩ đến sức khoẻ của mẹ mình.
Hàn Cao Lãng nghe theo lời của cô.
Anh đặt cô xuống ghế, xuống xe rồi đi đến bên cánh cửa chỗ cô ngồi, giúp cô mở cửa ra.
Chu Tử Hạ vội vàng xuống xe, sải bước chân rộng mà chạy về phía em trai mình đang đứng ở gần đó.
“Tiểu Phong!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu niên tên Chu Tử Phong nghe tiếng gọi tên mình thì lập tức ngoảnh đầu lại, ngay sau đó nụ cười nở tươi trên khuôn mặt đẹp trai đang ở độ tuổi mới lớn.
“Chị.”
Chu Tử Phong gật đầu chào chị mình một câu, ngay sau đó tiến lại gần cô.
“Chị dạo này khoẻ chứ?”
Chu Tử Hạ gật đầu, dang tay ra ôm lấy em mình vào trong lòng.
“Chị khoẻ, sao em lại lên được đây?”
Chu Tử Hạ buông em mình ra, đưa tay lên chỉnh mái tóc hơi rối cho Chu Tử Phong.
“Mẹ nhớ chị cho nên mới cùng em lên đây thăm chị.”
Chu Tử Hạ đưa mắt tìm kiếm hình bóng của mẹ mình nhưng không thấy đâu, cô quay sang hỏi em mình.
“Mẹ đâu? Sao chị không thấy mẹ?”
Chu Tử Phong khẽ à lên một tiếng, đưa tay lên gãi gãi đầu: “Vì thấy mẹ mệt mỏi sau khi đi đoạn đường xa cho nên em đã bảo mẹ nghỉ ở căn phòng trọ, còn em thì đi tìm chị.”
Nói xong, ánh mắt Chu Tử Phong nhìn về phía người đàn ông tuấn lãng đang đứng ở phía sau chị mình.
Ánh mắt nghi ngờ của cậu hiện rõ, nhìn về phía cô mà hỏi.
“Chị, người đàn ông đó là ai vậy?”
Chu Tử Phong đánh ánh mắt ra hiệu