Hàn Cao Lãng đánh ánh mắt của loài thú dữ nhìn vào Chu Tử Hạ, sau đó niềm nở quay sang cười với Chu Tử Phong.
Thiếu niên ấy không quan tâm đến sát khí đằng đằng đang toát ra từ phía người đàn ông, cậu nhũn vai lắc đầu.
“Không có nói.”
Sau đó Chu Tử Phong quay sang nói với cô.
“Hôm qua anh Tần Miên về nước có ghé qua hỏi thăm chị, biết được chị học
trên thành phố nên anh ấy có nói hôm nào sẽ đến thăm chị.
Em cứ tưởng anh Tần Miên sẽ lên thành phố thăm vợ tương lai của mình sớm hơn chứ, ai ngờ đâu vẫn là mẹ với em thăm chị trước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là có đồng đội ngũ như bò là một mối nguy hiểm rất lớn.
Càng nghe chàng thiếu niên nói được câu nào là y như rằng một bên eo của cô truyền đến cơn đau, Chu Tử Hạ dở khóc dở cười mà trừng ánh mắt giận dữ về phía em trai mình.
“Tiểu Phong, em làm ơn thương chị một tí đi.”
Nếu còn nói nữa chắc rằng cuộc đời cô sau này tối tắm hơn ở chốn địa ngục.
Tại sao trời lại sinh ra cho cô một thằng em trai mất nết, miệng nhanh hơn não mà hại cái thân mong manh của cô.
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, suy nghĩ kỹ trước khi nói, miệng nhanh hơn não là hại cái thân đó.”
Chu Tử Hạ bất lực toàn tập, cô thở dài một cách não nề mà căn ngăn thiếu niên nhiều chuyện lại.
Nếu để em mình nói thêm câu nào nữa, chắc rằng khối băng ngàn năm đang đứng bên cạnh cô sẽ bị lửa giận trong người mà nung nấu chảy.
Lúc ấy người gặp nguy hiểm là cô chứ không phải là thiếu niên nhiều chuyện này.
Chu Tử Phong vẫn cứ cứng đầu ngoan cố, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông, nhìn tổng quan từ đầu đến cuối chân của anh thêm một lần nữa.
Dáng vẻ cao ráo, đẹp trai phong độ, cách ăn mặc cũng không tôi.
Nhìn chất liệu may mặc, đường nét trên bộ âu phục mà Hàn Cao Lãng đang mặc.
cộng thêm chiếc đồng hồ sang xịn mịn được đeo trên cổ tay trái.
Chu Từ Phong đoán được gia thế của người đàn ông này không tôi.
“Tiểu Phong, em nhìn cái gì vậy?”
Chu Tử Hạ thấy em mình nhìn vào Hàn Cao Lãng không chịu chớp mắt, dường như đang đánh giá phẩm chất của anh vậy.
Hàn Cao Lãng lạnh lùng cười một cái, hỏi: “Trên người anh dính bẩn ở đâu khiến cho