Dracula - Ma cà rồng......
"Nhan Tiểu Đình, mày phải dũng cảm lên, không có gì phải sợ hết! Trên đời này làm gì có người bất tử!"
Tôi liên tục lẩm nhẩm trong đầu như vậy, mặc dù nó cũng chẳng giúp tôi bớt sợ hơn bao nhiêu.
Nhìn người đàn ông trước mắt, tôi thấy có vẻ gì đó tà mị và khát máu, khí chất đáng sợ trên người anh ta khiến tôi ngỡ như anh ta là ma cà rồng bước ra từ trong phim vậy.....
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nói thật to để át đi nỗi sợ trong lòng:
"Tôi không tin! Trên đời này làm gì có người bất tử!"
Anh ta nghe vậy thì bật cười, nụ cười ngông cuồng và quỷ dị.
Suốt buổi tối đó anh ta không hề có ý định giới thiệu tên, mà tôi cũng vì quá sợ hãi nên không dám hỏi anh ta tên gì.
Thẳng đến lúc kim đồng hồ chỉ tròn 12 giờ đêm, anh ta mới chịu thả cho tôi về.
Anh ta ngỏ ý muốn đưa tôi về, nhưng tôi nhất quyết từ chối.
Một người quỷ dị đáng sợ như anh ta, cho anh ta biết địa chỉ nhà không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào?
Tôi bắt taxi về nhà, vừa vào đến phòng, tôi đã hớt hải mở điện thoại, lên mạng tìm kiếm thông tin về ông chủ đứng sau hãng 108.
Kết quả là mọi thông tin về anh ta đều được giữ bí mật không công khai ra ngoài! Tôi vừa thất vọng vừa thấp thỏm lo sợ, những lúc như bây giờ tôi lại không tự chủ được mà nhớ Tần Kỳ khủng khiếp.
Thời gian quen nhau anh ta luôn là người ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc tôi.
Nếu không phải vì cặp sừng nhọn hoắt anh ta cắm lên đầu tôi, có lẽ ký ức về anh ta trong đầu tôi đã hoàn hảo không có một tì vết.
Tôi tự mắng mình là kẻ lụy tình, cố gắng lên giường nhắm mắt ngủ để không nghĩ về Tần Kỳ nữa.
Nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, cái khoảnh khắc mặt đối mặt với người đàn ông nọ lại hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi! Đôi mắt anh ta long lên sòng sọc, những tia máu đỏ hằn lên rõ mồn một, con ngươi đang từ màu đen bỗng chuyển thành màu đỏ, rồi lại từ màu đỏ chuyển thành màu đen.....
Tôi sợ hãi đến bấn loạn, vội nhỏm dậy bật hết đèn lên, lục lọi trong ngăn tủ, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, dốc ra tay hai viên.
Tôi nhìn chằm chằm hai viên thuốc, trong lúc đang định tống chúng vào miệng thì bên tai tôi vang lên giọng nói văng vẳng:
"Đừng uống thuốc ngủ nữa mà...."
Tôi đứng hình, đó là giọng của Tần Kỳ mà!
Tôi có một thói quen xấu từ khi lên thành phố sống xa nhà, đó là mỗi khi mất ngủ thường uống thuốc ngủ, đôi lúc còn chẳng để ý liều lượng ra sao.
Mỗi lần bị Tần Kỳ bắt gặp, anh ta thường nói vậy để nhắc nhở tôi.
Tay tôi vẫn nắm chặt hai viên thuốc, tim đập thình thịch vì sợ hãi.
Tôi tự nhủ với mình, chắc chắn tôi đã bị ảo giác rồi! Tôi kiên