Trước đó anh ta đã trao đổi số điện thoại với tôi, tất nhiên là tôi không tình nguyện một chút nào.
Vì không biết tên anh ta nên tôi chỉ lưu là "Ông chủ 108".
Tôi định bụng tắt máy, nhưng chợt nhận ra kiểu gì sau này cũng phải tiếp xúc với anh ta thôi! Nghĩ vậy nên tôi lấy hết can đảm cầm điện thoại lên, cố nói bằng giọng bình tĩnh:
"Tôi vẫn ổn.
Chẳng có gì để sợ cả."
Anh ta lại cất giọng cười, vẫn là tiếng cười điên cuồng và quỷ dị đó.
Tiếng cười đó tôi nghe vào tai cảm thấy biến thái vô cùng, nỗi sợ hãi khiến tôi vô thức bấm gọi đến một dãy số quen thuộc.
Đầu dây bên kia truyền đến những âm thanh lạnh lùng.
"Thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được....."
Tôi ngớ người, nhận ra mình vừa bấm gọi số máy trước đây của Tần Kỳ!
Có lẽ anh ta cũng muốn cắt đứt liên lạc với tôi nên đã đổi số? Tôi nghiến răng, tự đánh mình hai bạt tai cho tỉnh.
Tại sao dạo này tôi lại hay nhớ đến anh ta vậy chứ?
Tôi nằm trằn trọc mãi, toàn thân như bị rút hết sinh lực, lịm đi ngủ mê mệt lúc nào không hay.
Tôi cảm giác đầu đau như búa bổ, từng mảng ký ức lộn xộn ập đến.
Tôi mơ thấy người đàn ông đeo mặt nạ che nửa mặt, tay cầm cái đèn lồng, vẫy tay gọi tôi đi theo, mơ thấy Tần Kỳ, mơ thấy cả người đàn ông hẹn tôi đêm Valentine - ông chủ hãng 108 nữa.
Ba người đó cứ thay phiên nhau xuất hiện trước mắt tôi, và cuối cùng ba khuôn mặt đều nhập lại làm một!
Tôi giật mình bừng tỉnh, phát hiện mình đang nằm ở mép giường, một tay thò hẳn xuống đất, suýt nữa là cả người lăn xuống đất luôn.
Có lẽ vì nằm lâu một tư thế nên cánh tay đó của tôi tê mỏi rã rời, nhất thời không cử động được.
Tôi uể oải nhích người ngồi dậy.
Chợt mắt tôi liếc thấy một thứ gì đó dưới đất, tôi mở to mắt nhìn kĩ.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sợ đến lạnh toát sống lưng!
Từ trong gầm giường có một cánh tay thò ra, đang chạm vào bàn tay tôi.
Tôi thất kinh rụt tay lại, mặt giàn giụa nước mắt.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với tôi vậy???
Tôi thở hổn hển, sợ sệt nhìn về phía cánh tay nọ.
Tôi chợt nhận ra nó nhỏ xíu, hơn nữa không phải là tay người thật.
Tôi thở phào một hơi, cúi xuống nhặt nó lên.
Là một con búp bê nhỏ nhắn dễ thương, quà sinh nhật cha mẹ tặng tôi khi tôi còn nhỏ.
Một mình xa nhà, lập nghiệp trên thành phố, tôi luôn mang nó theo bên mình, lúc nào nhớ nhà quá thì tôi lại lôi nó ra ngắm nghía cho bớt nhớ.
Sao nó lại rơi ở đây nhỉ?
Tôi chợt nhớ ra mình cũng lâu lắm chưa về nhà thăm gia đình.
Nơi đó vẫn là nơi bình yên nhất, tôi quyết định về nhà chơi mấy hôm, khi nào tinh thần thoải mái hơn thì quay lại thành phố.
Trong lúc đang dọn dẹp