Edit: Vi Nguyệt aka sansanhp19
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Vì Naraku mà bệnh của Hoa Hiểu Quỳ càng nặng thêm, Kikyo chỉ là thầy thuốc bình thường, không am hiểu kỹ càng về việc chữa bệnh. Thêm nữa, trình độ y học ở thời đại này vẫn còn kém nên dù Hoa Hiểu Quỳ hạ sốt và khỏi bệnh thì cũng dễ để lại di chứng.
Hoa Hiểu Quỳ yếu ớt nằm nghỉ trong nhà gỗ, cô vẫn rất mệt mỏi, nhưng tình huống đã tốt lên không ít, ít nhất ý thức của cô đã tỉnh táo hơn, không đến mức mơ mơ hồ hồ, hỏi gì đáp nấy. Kikyo đang sắc thuốc cho cô. Trong phòng, mùi thuốc bốc lên nồng nặc, sắc mặt Hoa Hiểu Quỳ ảm đạm hẳn đi, uống thuốc Đông y rất đắng, cô sợ loại chất lỏng màu đen sì kia đến phát khóc.
Hoa Hiểu Quỳ tội nghiệp rúc vào chăn, đôi mắt ngập nước nhìn Kikyo đang sắc thuốc, mùi thuốc nồng nặc làm cô rất khó chịu, khắp người tỏa ra hơi thở “không muốn uống thuốc”. Vì sao? Vì sao cô xui xẻo như vậy? Cô chỉ ngủ ở bên ngoài một lát mà đã bị sốt nặng như vậy! Vì sao cô yếu như vậy, tại sao cô không cố gắng bò về làng!!!
Hoa Hiểu Quỳ rất phẫn nộ, trong lòng thân thiết hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Quỷ Nhện.
Kikyo không nhanh không chậm quạt bếp, cảm nhận được ánh mắt cực nóng đặt trên người mình, cô buồn cười, khẽ cong môi. “Cô bị sốt rất nghiêm trọng, không thể không uống thuốc. Không ngờ cô vẫn dám ngủ bên ngoài trong thời tiết thế này. Lúc Kaede chạy về làng rất hoảng sợ, khóc lóc kể với ta, làm ta rất lo lắng. Ta cũng đi kiểm tra hang động kia một chút, thực sự có tà khí nồng nặc hỗn tạp, có chuyện gì xảy ra sao?
“Tâm tư Quỷ Nhện quá tà ác nên đã hấp dẫn một đám yêu quái đến, bây giờ hắn đã trở thành bán yêu rồi! Tuy rằng sau này không cần ngày nào cũng đi chăm sóc một cái Xác Ướp nữa, tiết kiệm được thời gian, nhưng sự tình trở nên phiền phức rồi”. Thực sự là người tính không bằng trời tính.
“Thật sao? Con người thực sự có thể biến thành bán yêu?” Kikyo rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ trầm tư, “Trước đây ta từng nghe qua chuyện tương tự, thông qua một số phương pháp, con người có thể biến thành yêu quái, ví dụ như nhân ngư, có người nói rằng ăn thịt nhân ngư thì sẽ biến thành nhân ngư, nhưng Quỷ Nhện….”
“Hình như hắn hợp thể với đám yêu quái bị hắn hấp dẫn tới hang động, rồi biến thành bán yêu, bây giờ hắn có thể tự do chạy nhảy, chắc chắn hắn rất vui mừng! Nhưng đó không phải trọng điểm, dù là ai đi chăng nữa, từ một người bình thường đột nhiên trở thành kẻ bại liệt không thể động đậy đều sẽ không thoải mái, trọng điểm là tên kia muốn cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn!”
“Ồ?” Kaede ồ lên kinh ngạc, do dự nói, “Kikyo onee-sama, ta từng nghe Quỷ Nhện nói kẻ xấu đều nhìn chằm chằm vào Ngọc Tứ Hồn, hắn còn nói Ngọc Tứ Hồn bị ô nhiễm thì mới rực rỡ, hắn cũng có ý đồ xấu với Ngọc Tứ Hồn.”
“Vậy ư, Quỷ Nhện lại….” Kikyo cúi đầu nhìn bát thuốc, lộ ra vẻ suy tư, cô không hối hận vì đã cứu Quỷ Nhện.
“Tạm thời hắn không thể cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn, ta gây phiền toái cho hắn nên mới sử dụng nhiều sức mạnh, không gượng dậy nổi mà ngủ ở bên ngoài. Nhắc mới nhớ, Inuyasha mang ta về sao? Ta mơ hồ nhớ có một người mặc trang phục màu đỏ cõng ta về….. Nhưng không phải ta ngủ trên thảm cỏ trước cửa hang động sao? Kaede đến đó thì phải thấy ta mới đúng. Hang động vẫn còn sót lại tà khí hỗn loạn, ta thực sự rất may mắn vì không bị yêu quái ăn!” Hoa Hiểu Quỳ lười biếng nhúc nhích cơ thể, vô ý thức cọ vào da lông đắp trên người, màu trắng, lông xù, sờ rất mềm mại.
“Bãi cỏ?” Kikyo nghi hoặc, “Cô không ngủ trên bãi cỏ đó, trên bãi cỏ chỉ có một hộp cơm và một cái bát không, trong hang động còn tỏa ra tà khí, thế nên Kaede mới hoảng sợ như vậy.”
“Đúng vậy, ta thấy trời sắp tối mà Quỳ onee-sama vẫn chưa về, bình thường vào lúc ấy Quỳ onee-sama đã về rồi, nên ta đi tìm, kết quả nhìn thấy trong hang động rất bừa bộn, còn tỏa ra tà khí nồng nặc, ta nghĩ Quỳ onee-sama xảy ra chuyện.” Kaede thực sự không thấy Hoa Hiểu Quỳ nằm trên bãi cỏ.
“Ơ?” Hoa Hiểu Quỳ kỳ quái, chẳng lẽ cô mộng du? Nhưng….chép chép miệng, cơ thể yếu ớt như thế thì còn chạy đi đâu được nữa? Mấy ngày nay cô chỉ có thể nằm nghỉ ngơi trong phòng, ngồi dậy thì hoa mắt chóng mặt, sau đó lại yếu ớt nằm xuống.
Inuyasha đột nhiên đẩy mành tre trước cửa ra, bước vào phòng, trên người hắn mang theo rất nhiều đồ vật. Hắn cũng bỏ ra rất nhiều công sức để giúp Hoa Hiểu Quỳ hồi phục, có một số dược liệu quan trọng con người khó hái được, Inuyasha không muốn Kikyo phải mạo hiểm, nên hắn xung phong nhận việc đi hái, ngoài mong đợi, hắn còn mang về vài thứ mà hắn nghĩ là hữu dụng.
“Inuyasha, ngươi đang làm gì? Những cái sau lưng ngươi là gì vậy? Cần nhiều dược liệu vậy sao?” Hoa Hiểu Quỳ run rẩy hỏi, mặt nhất thời tái đi, rúc vào trong da lông, chỉ lộ ra đôi mắt, hai mắt trợn to, ươn ướt nước, rưng rưng muốn khóc.
Inuyasha cõng một đống đồ vật sau lưng, ít nhất phải gấp ba lần người hắn. Hắn dùng một tấm chiếu cuốn chúng lại, lộ ra vài cành cây, trái cây, sừng động vật, còn có cả côn trùng, trên tay cậu xách hai con cá lớn.
…. Chẳng lẽ muốn cô ăn hết toàn bộ đống đó?!!! Hoa Hiểu Quỳ sợ hãi, rúc vào trong chăn, cả người cuộn thành một cục.
“Ta tìm được dược liệu và đồ ăn, cô bị bệnh thì cần ăn nhiều đồ bổ dưỡng. Ta tìm được rất nhiều thứ hữu hiệu mà con người không lấy được, Kikyo rất lo lắng cho bệnh tình của cô, nếu dùng dược liệu thông thường thì hiệu quả rất chậm, dùng những thứ ta tìm được tốt hơn nhiều. Nhìn cô sáng sủa lên không ít, nên ta mang theo cả những đồ vật mà ngày trước chưa kịp dùng nữa, bây giờ cô có thể ăn chúng rồi!” Inuyasha tiện tay ném đống đồ sang một bên, động vật bên trong rất phong phú, có đầy đủ cả động vật bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên mặt đất, thậm chí là động vất sống trong lòng đất. Vẻ mặt Inuyasha rất khoa trương, tinh thần phấn chấn, hai con mắt màu vàng óng rạng ngời, tràn đầy sức sống. Dường như có thể đỡ đần khó khăn cho Kikyo làm hắn rất vui vẻ, nhìn những đồ vật hắn mang về có thể thấy được hắn tích cực tìm kiếm thế nào.
“Dược liệu Inuyasha mang về rất hữu dụng, nhờ có cậu ấy Quỳ mới khỏe lên. Nếu không thì bị sốt nặng như vậy sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng. Dược liệu thông thường hiệu quả rất chậm, bệnh tình của Quỳ không chống đỡ được đến lúc dược liệu phát huy tác dụng, chỉ sợ bệnh tình càng nặng thêm.” Kikyo đặt quạt xuống, chọn lựa một vài thứ trong đống đồ vật Inuyasha mang về, động tác rất tự nhiên, không chút ngượng nghịu.
“Kikyo….” Hoa Hiểu Quỳ núp trong tấm lông, nhìn Kikyo bằng ánh mắt ai oán, chẳng lẽ muốn cô ăn chúng thật sao? Hình như bên trong còn có một con sâu to lớn, Hoa Hiểu Quỳ ớn đến dựng cả tóc gáy, cô không hề có hứng thú với sâu!!!!
“Sao vậy?” Kikyo nghi hoặc quay đầu lại, thấy Hoa Hiểu Quỳ cuộn tròn thành một cục, tròng mắt ngập nước, vẻ mặt rưng rưng muốn khóc, Kikyo nhất thời hiểu ra, an ủi: “Yên tâm đi, không để cô ăn hết đâu, Inuyasha tìm về quá nhiều, phần lớn đều phơi khô, giữ lại để sau này dùng.”
“Vậy thì tốt….” Hoa Hiểu Quỳ thở phào nhẹ nhõm. Inuyasha chợt nhớ tới cái gì, lấy ra một cái bình từ trong áo lông chuột lửa.
“Kikyo, cho cô này, đây là ta thu thập được, ăn cái này rất có lợi