Edit: Vi Nguyệt aka sansanhp19
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Sau mấy ngày khổ sở uống thuốc, cuối cùng Hoa Hiểu Quỳ cũng khỏi bệnh, nhưng vì Inuyasha mà để lại di chứng tâm lý chán ghét nội tạng động vật.
Naraku vẫn chưa xuất hiện, đột nhiên hắn biến mất không thấy tung tích, Hoa Hiểu Quỳ lo lắng không biết có phải vì hắn đang có âm mưu gì nên tạm thời mới không xuất hiện không. Nhưng cô không tìm ra chứng cứ nên chỉ có thể dằn lòng xuống, cố gắng đề cao cảnh giác.
Mùa đông qua đi, mùa xuân đã đến.
Trong thôn trồng vài cây anh đào, thân cây to khỏe, vỏ cây thô ráp, tán cây rộng, xòe ra như một cái ô khổng lồ, ở gần làng cũng có một rừng hoa anh đào, tuy không to lớn như những cây trồng trong làng, nhưng số lượng nhiều. Khi mùa xuân đến, khắp cành cây mọc đầy nụ hoa, ngượng ngùng đứng ở đầu cành cây chờ đến ngày nở rộ
Hoa anh đào bắt đầu nở rộ, hồng rực lên như một rặng mây hồng. Nhất là rừng hoa đào gần đây nở rộ rất đẹp. Hoa Hiểu Quỳ rất thích thú, cô định ở lại trong rừng anh đào một ngày để thưởng thức hoa anh đào. Thời gian hoa nở không ngắn, nhưng thời khắc hoa nở rộ đẹp nhất, huy hoàng nhất thì lại rất ngắn ngủi, nếu bỏ lỡ khoảnh khắc ấy thì rất đáng tiếc.
“Thực sự quá đẹp! Nếu có máy ảnh thì tốt, có thể chụp mấy bức ảnh, lúc nào muốn ngắm lại thì có thể lấy ra xem!” Hoa Hiểu Quỳ đứng giữa rừng hoa anh đào, thích thú ngắm nhìn bốn phía. Hoa anh đào nở rộ, cánh hoa màu hồng phấn, chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua, cánh hoa khẽ rung rinh, tung bay theo chiều gió, tạo ra một cơn mưa hoa, đẹp đẽ vô cùng.
Hoa Hiểu Quỳ thích thú đi loanh quanh trong rừng hoa đào, thưởng thức cảnh đẹp hiếm thấy này, ở cổ đại không có nhiều thứ để giải trí, thực sự không có gì hay để chơi. Xuyên đến cổ đại, cuối cùng Hoa Hiểu Quỳ cũng hiểu vì sao trong phim cổ trang người người đều thích thưởng hoa ngắm trăng, đó là bởi vì cuộc sống quá tẻ nhạt, không còn thú vui nào khác.
Hoa Hiểu Quỳ vui sướng thưởng thức cảnh đẹp trong rừng đào. Ánh mặt trời vàng dịu rải xuống khắp nơi, rơi trên người cô, cô đi trong rừng đào, đôi mắt rạng ngời rực rỡ, tràn đầy sức sống. Cô mặc y phục vu nữ, lộ ra khí chất tinh khiết thanh nhã. Gió khẽ thổi, cành cây khẽ đung đưa, cánh hoa lả tả rơi xuống người cô, khung cảnh càng thêm lãng mạn thánh khiết mà đẹp đẽ.
Hình ảnh ấy rơi vào mắt người khác, cũng là một là cảnh đẹp.
Trong một góc khuất, có một đôi mắt màu đỏ sậm luôn quan sát Hoa Hiểu Quỳ. Hoa Hiểu Quỳ chỉ chăm chú ngắm hoa đào, không biết bản thân mình lại trở thành phong cảnh đẹp trong mắt người khác.
Hoa Hiểu Quỳ vui sướng ngắm hoa anh đào nở rộ, nhưng vừa vô tình nhìn thấy kẻ đã biến mất một quãng thời gian nhưng đột nhiên xuất hiện thì cô lập tức nâng cao cảnh giác, thần kinh căng thẳng, theo bản năng triệu hồi bình nghề làm vườn, đề phòng đối phương có ý đồ xấu.
Thái độ thay đổi rõ ràng như thế làm trong lòng Naraku lướt qua một chút buồn phiền. Một giây trước còn ung dung vui mừng, một giây sau nhìn thấy hắn thì đã đổi thành vẻ mặt đề phòng, không còn chút vui sướng nào, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ rất nguy hiểm. Đáy mắt Hoa Hiểu Quỳ tràn ngập sự bài xích làm lòng Naraku nhoi nhói, hắn muốn xé nát vẻ mặt đó của cô. Vẻ ấm áp trong con mắt màu đỏ sậm tan biến như tuyết tan dưới ánh mắt trời, sắc ấm ấy bị sự u ám thay thế, hơi thở trên người hắn cũng thay đổi, trong không khí đầy rẫy hơi thở nguy hiểm.
Naraku khoác áo choàng trắng, chỉ lộ ra mắt và cằm, Hoa Hiểu Quỳ vốn không thấy được vẻ mặt của hắn, cô chỉ cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng làm cô thấy rất áp lực.
Hoa Hiểu Quỳ âm thầm thấy buồn bực, chẳng lẽ Naraku cũng tới ngắm hoa? Hắn biến mất một thời gian làm cô căng thẳng gần chết, chỉ sợ hắn có âm mưu gì, có ý định cướp Ngọc Tứ Hồn không. Tuy rằng cô mang lại cho hắn một cái phiền toái lớn, chắc bây giờ Quỷ Nhện chống cự rất mãnh liệt, nhưng Naraku cũng không phải kẻ dễ đối phó. Hai kẻ cặn bã dung hợp thành một người, lỡ đâu hai kẻ này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hợp tác với nhau để cướp Ngọc Tứ Hồn thì sao, không thể khinh thường!
Hoa Hiểu Quỳ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lý do Naraku chạy đến rừng đào, chẳng lẽ Naraku không có âm mưu gì mà chạy đến đây ngắm hoa? Hoa Hiểu Quỳ lắc đầu một cái, yêu quái kết hợp với một tướng cướp cặn bã thì sao có thể sinh ra tế bào lãng mạn được, có lẽ mười mấy năm sau sẽ có, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không có! Chẳng lẽ hắn định đánh lén cô? Aiz, cũng không đúng, cô đã nhìn thấy hắn rồi thì còn đánh lén cái gì, hắn đứng lù lù ở đó, chẳng ra dáng định đánh lén chút nào!
Hiểu Quỳ nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận: Hiệp lộ tương phùng (1).
(1) Hiệp lộ tương phùng: hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo
Đúng là vận may không mỉm cười với cô, khó khăn lắm mới kiếm được thú vui giải trí là ngắm hoa đào nở, kết quả cô lại gặp phải đối thủ một mất một còn, tâm tình tốt cũng bị phá hỏng.
“Ồ…. Lâu rồi không gặp lại, vậy mà ngươi thật lạnh lùng! Ánh mắt của ngươi như đang muốn nói ta không nên xuất hiện ở đây. Ta làm ngươi ghét vậy sao? Ngươi thay đổi thái độ nhanh như vậy, không thèm che giấu cảm xúc….” Hoa Hiểu Quỳ vẫn rất cảnh giác với hắn, đôi mắt màu đỏ sậm của Naraku nhìn chằm chằm Hoa Hiểu Quỳ, hắn cười lạnh, “Vừa hay…. Ta cũng rất ghét ngươi!” Ánh mắt của ngươi, vẻ mặt của ngươi, hành động của ngươi, rất đáng ghét!
Hoa Hiểu Quỳ cũng không lợi hại, cô có không ít nhược điểm, nhược điểm lớn nhất là tốc độ, trong thời gian ngắn, dù cô có rèn luyện thế nào cũng không thể bằng Naraku. Hắn đã chiếm được ưu thế đầu tiên, huống chi năng lực của cô chủ yếu là sử dụng bình làm vườn, không thể tự rèn luyện thân thể.
Dù cô biết nên né tránh, cũng làm ra động tác né tránh, nhưng không thể bằng được tốc độ của Naraku. Năng lực chiến đấu trong cự ly gần của Hoa Hiểu Quỳ quá kém, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn thì rất nguy hiểm cho cô, hơn nữa Naraku hiểu rõ nhược điểm của cô, túm lấy cổ tay Hoa Hiểu Quỳ trước khi cô sử dụng bình làm vườn.
“A…” Phần lưng va vào thân cây, Hoa Hiểu Quỳ đau đến ứa nước mắt, cổ tay bị Naraku nắm chặt, đau đớn làm cô buông lỏng tay, bình làm vườn rơi xuống đất, tay phải bị nắm lấy đưa lên qua đầu, cổ bị bóp chặt, Hoa Hiểu Quỳ ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Naraku.
Nếu Naraku muốn giết cô thì đâu cần đánh lén, năng lực chiến đấu ở cự ly gần của cô quá kém, trước khi cô kịp có động tác gì thì Naraku đã có thể ngăn cô lại. Cô cũng chỉ là một vu nữ gà mờ, kém xa Kikyo. Hoa Hiểu Quỳ ngộ ra điều này, chợt thấy cô đã tự đánh giá mình quá cao khi nghĩ Naraku định đánh lén mình. Hắn là do rất nhiều yêu quái kết hợp lại…. cho dù là hai con yêu quái hợp lại, thì sức chiến đấu của nó cũng không phải tính bằng phép toán như 1+1=2.
Hắn cố ý biến thành Inuyasha để đánh lén Kikyo, chủ yếu là để làm ô nhiễm tâm linh của Kikyo, chia rẽ cô ấy và Inuyasha, chứ không phải hắn không đủ sức mạnh?
Cổ Hoa Hiểu Quỳ bị bóp chặt, cô sắp không thở nổi, Quỳ căm tức nhìn Naraku, ở khoảng cách gần, cô cũng không hiểu được cảm xúc ẩn dưới con mắt đỏ sẫm và tia sáng tàn ác kia, cô cảm thấy dường như hắn còn tức giận hơn cô. Hoa Hiểu Quỳ khó hiểu, Naraku tức giận cái gì?
“Dáng vẻ lúc ngươi bị bệnh nhìn thuận mắt hơn nhiều, bây giờ cả ánh mắt và nét mặt của ngươi đều làm ta không vui!” Giọng nói trầm thấp của Naraku lộ ra vài phần tâm tình của hắn. Hắn không cho phép cô nhìn hắn bằng loại ánh mắt này, ánh mắt này giống như coi hắn là kẻ dư thừa, là kẻ không nên tồn tại!
“Quả nhiên là tại ngươi! Kikyo chỉ hiểu sơ qua về y thuật, ta nhặt được cái mạng cũng sẽ để lại di chứng!!!! Ngươi thật khốn khiếp, quá âm hiểm, vừa hại ta phải khổ sở uống thuốc, vừa hại ta uống bát thuốc nội tạng thập cẩm của tên ngốc Inuyasha kia, buồn nôn chết mất!!!” Nghe Naraku nhắc đến chuyện đó, hồi ức không tốt đẹp lại hiện lên, sắc mặt Hoa Hiểu Quỳ trở nên khó coi, nhớ tới mùi vị khó uống kia, dạ dày cô lại bắt đầu cuộn lên….
“Cơ thể con người yếu đuối, chỉ có vậy mà cũng trở thành phiền toái lớn!”
“Khốn nạn! Ngươi chết đi!” Hảo cảm của cô với Naraku vốn là số không, bây giờ thì tụt hẳn xuống số âm. Naraku không khẳng định, cũng không phủ nhận, nhưng câu nói kia giống như hắn cố ý, hoặc hắn đang trốn tránh trách nhiệm: tại cơ thể cô yếu chứ không phải tại hắn. Đáy mắt Hoa Hiểu Quỳ bốc lửa, trừng mắt nhìn Naraku, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Naraku bóp chặt cổ Hoa Hiểu Quỳ làm cô nói không ra lời, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Hoa Hiểu Quỳ, như đang dò xét.
Naraku trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đooi mắt ngươi….. khiến ta không vui!” Giọng điệu tràn đầy căm ghét.
Hoa Hiểu Quỳ sởn cả tóc gáy, chẳng lẽ hắn muốn móc mắt cô?!
Không cần nói cô cũng biết đôi mắt quan trọng thế nào, Hoa Hiểu Quỳ hoảng lên, cố gắng giãy dụa, tay phải dùng sức, cố gắng thoát khỏi Naraku, tay trái túm lấy cái tay đang bóp cổ cô, nhưng chỉ như phù du hám thụ (2). Cô chỉ để lại trên tay hắn mấy vết tích màu