Edit: Vi Nguyệt aka sansnhp19
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Không hiểu sao lại bị tên khốn khiếp kia cưỡng hôn, tâm trạng Hoa Hiểu Quỳ rất tệ. Hoa Hiểu Quỳ tự thôi miên mình, coi như bị chó cắn đi, nhưng sau đó thì tâm tình càng kém… Hơn nữa tự thôi miên mình như vậy có vẻ như cô đang kỳ thị Inuyasha, nói thế nào thì trong cơ thể hắn cũng đang chảy dòng máu khuyển yêu.
Hoa Hiểu Quỳ ngồi xổm trong bụi cỏ hái thuốc, bắt đầu nghĩ lung tung. Tsubaki xuất hiện làm trong lòng cô nổi lên dự cảm không tốt, hình như Naraku sinh ra sớm hơn nguyên tác rất nhiều. Đúng ra hắn sẽ xuất hiện sau khi Tsubaki có ý định cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn và bị Kikyo đánh bại. Nhưng hiện tại, hắn đã xuất hiện từ mấy tháng trước. Hiệu ứng bươm bướm xuất hiện, nhưng không giống với kỳ vọng của cô, không biết sau đó chuyện gì sẽ xảy ra?
Mục tiêu của Quỷ Nhện thay đổi, hắn không ham muốn Kikyo nữa, mà hy vọng có được cô, Hoa Hiểu Quỳ biết được có người thầm mến mình, cảm giác rất lạ. Lần đầu tiên có người thầm mến, cảm giác rất kỳ quái, không nói rõ được là tâm tình như thế nào, có chút hưng phấn, thì ra cô cũng có chút sức hấp dẫn. Nhưng người thích cô lại là một tên cướp không chuyện ác nào không làm, thậm chí cô còn suýt bị Naraku giết vì phần tình cảm này…. Thực sự là tự dưng bị cuốn vào vòng xoáy bi kịch!
Ngọc Tứ Hồn vẫn luôn gây tai họa, hấp dẫn yêu quái từ khắp nơi đến. Nhưng Naraku vừa xuất hiện, đám yêu quái không còn tấn công thôn nữa, nếu nói hai sự kiện này không có liên quan gì đến nhau, cô không tin. Quá trùng hợp, hơn nữa, Naraku cũng sinh ra ở gần thôn.
Nửa tháng qua gió êm biển lặng, yêu quái đến đánh lén rất ít, chẳng lẽ chúng nó biết khó mà lui? Dường như đám yêu quái cấp thấp bị Ngọc Tứ Hồn hấp dẫn không đủ thông minh để nhận ra điều đó. Không chỉ không có yêu quái tấn công, mà đám yêu quái cũng không bén mảng đến gần làng nữa, dường như chúng nó đột nhiên biến mất, chẳng lẽ có một mệnh lệnh ngầm nào đó, khiến cho yêu quái không dám tới gần?
Giống như…. sóng yên biển lặng trước bão táp.
Hoa Hiểu Quỳ ngắt thảo dược, suy tư nhìn về hướng thôn làng, đáy mắt tràn đầy lo lắng, khẽ lẩm bẩm, “Luôn cảm thấy sắp có chuyện xấu xảy ra, Ngọc Tứ Hồn được đặt trong thần xã của thôn một thời gian dài, chỉ tiếp xúc với ta và Kikyo. Chẳng lẽ nó đã cảm thấy chán…? Có lẽ nên thay đổi vị trí….”
Nên làm gì?
Hoa Hiểu Quỳ nhíu chặt lông mày, cô có nên nói chân tướng cho Kikyo? Với tính cách của Kikyo, cho dù cô ấy biết Ngọc Tứ Hồn có sự sống, có ý thức của riêng mình, là một vật nguy hiểm, cô ấy cũng sẽ không ném củ khoai nóng bỏng tay này đi, mà sẽ tiếp tục bảo vệ Ngọc Tứ Hồn không bị ô nhiễm. Nếu như cô ấy biết bên trong Ngọc Tứ Hồn, Midoriko vẫn đang chiến đấu với yêu quái, khả năng cô ấy quyết định giúp đỡ Midoriko lớn hơn khả năng cô ấy xử lý Ngọc Tứ Hồn.
Hu hu…
Hoa Hiểu Quỳ che mặt than khóc, cho dù suy nghĩ theo hướng nào, Kikyo cũng sẽ đi đến đường cùng! Dù cô ấy yêu Inuyasha, nhưng tính cách của cô ấy không thay đổi bao nhiêu. Trước kia, cô ấy là một vu nữ băng thanh ngọc khiết, tao nhã cao quý, thì hiện tại, khí chất ấy dao động vì tình yêu. Cô ấy không còn trói buộc cảm xúc của mình dưới lớp mặt nạ lạnh lùng thanh cao, xa cách người bình thường như trước nữa, mà dần dần, cô ấy bắt đầu thể hiện cảm xúc, có tình cảm như một người bình thường.
Tính cách là thứ rất khó sửa đổi, tính cách của Kikyo đã được định hình từ trước. Dù biết rõ đi con đường này rất khổ sở, cô ấy vẫn tiếp tục đi, lựa chọn chiến đấu với Ngọc Tứ Hồn, mà không chịu ném củ khoai nóng bỏng tay này cho người khác.
Nếu như có thể tìm được một vu nữ lợi hại hơn thì có lẽ Kikyo sẽ đồng ý đưa Ngọc Tứ Hồn cho người kia bảo vệ,. Nhưng Kikyo vốn đã được mệnh danh là vu nữ ưu tú thứ nhất thứ nhì trong thiên hạ. Cũng bởi vậy mà trừ yêu sư mới quyết định giao Ngọc Tứ Hồn cho Kikyo, nhờ cô ấy bảo vệ nó. Kikyo có tinh thần trách nhiệm cao, nói chân tướng cho cô ấy chỉ càng khiến cô ấy thêm quyết tâm sống chết với Ngọc Tứ Hồn. Vẫn nên giấu kín bí mật này trong lòng, không nói cho cô ấy, nhưng, nếu như không nói….
Kikyo và Inuyasha dần chìm vào tình yêu đẹp. Theo tình hình này, Kikyo sắp nảy ra ý định dùng sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn để biến Inuyasha thành con người. Kikyo là một cô gái thông minh, chắc chắn cô ấy không quên khoảng cách tuổi tác giữa con người và bán yêu.
Dùng Ngọc Tứ Hồn để biến Inuyasha thành con người, ngọc sẽ được tinh lọc, thậm chí là biến mất khỏi thế gian. Ngọc Tứ Hồn có tư duy của mình, nó sẽ cho phép chuyện này xảy ra, cho phép mình biến mất sao?
Phải nói cho Kikyo biết… Không được!
Không nói cho Kikyo…. Vẫn không được!
Ông trời, rốt cuộc cô nên làm thế nào bây giờ???
Hoa Hiểu Quỳ rất phiền não, cô phát hiện mình không nghĩ ra được biện pháp tốt. Cô vẫn còn biện pháp cuối cùng, nhưng biện pháp đó quá nguy hiểm, có thể một đi không trở lại, may mắn nhất thì tỉ lệ thắng cũng chỉ đạt 50:50, không thể đoán trước được thắng hay bại.
“Thực sự là chặt không đứt, gỡ vẫn rối! Ta rất muốn giải quyết nút thắt này, nhưng quan trọng là lấy đâu ra thanh đao để chặt đứt nó đây?!” Hoa Hiểu Quỳ cắn răng, nhìn chằm chằm cỏ dại trên đất, giật mạnh một cái, giống như đang xé nát vấn đề làm cô đau đầu không ngớt. “Ôi thần linh, hãy ban cho ta một bộ óc thật thông minh để ta có thể giải quyết Ngọc Tứ Hồn, đánh tên Naraku ngu xuẩn bị Ngọc Tứ Hồn mê loạn kia một trận đi!!!”
“Đồ ngốc…. ngươi đang nói ta sao?” Đột nhiên, giọng nói thầm thấp quen thuộc vang lên từ sau lưng Hoa Hiểu Quỳ.
“Á!” Hoa Hiểu Quỳ giật mình quay người lại, trước mắt cô là áo choàng lông khỉ đầu chó trắng muốt, chỉ còn cách một chút là chạm đến chóp mũi cô. Hoa Hiểu Quỳ sợ đến mức quýt chút nữa nhảy dựng lên, nắm thảo dược trên tay rơi xuống, cuống quít lui về phía sau.
Nararku đứng sau Hoa Hiểu Quỳ, bộ dáng nghiêm chỉnh mà ung dung (1), không biết hắn đến từ lúc nào, cũng không biết hắn đã đứng nhìn bao lâu.
(1) Nguyên văn là “hảo chỉnh dĩ hạ”(好整以暇) : là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong《 tả truyện · thành công thập lục niên 》
“…. Ngươi nghe thấy hết lời ta nói rồi?” Cũng may là nhiều ý nghĩ cô chỉ nghĩ trong đầu mà không nói ra.
“Ta chỉ nghe thấy lời ngươi vừa nói, trong mắt ngươi, Naraku ta rất ngu xuẩn? Vậy mà ta lại bị một người phụ nữ ngu xuẩn coi thường…. Ngươi thật sự rất căm ghét Ngọc Tứ Hồn, Tang Môn Tinh (2) này tính rất chuẩn xác. Ngọc Tứ Hồn hấp thu càng nhiều dòng máu oán hận của yêu quái thì ánh sáng của nó càng ô nhiễm, ánh sáng bẩn thỉu mang theo oán hận, càng làm nó hưng phấn hơn so với ánh sáng tinh khiết!” Giọng nói của Naraku trầm thấp, giọng điệu không nhanh không chậm, tựa như kèm theo vẻ trào phúng nào đó, cho dù hắn không có ý đó đi chăng nữa, giọng điệu của hắn vẫn khiến người nghe nghĩ như vậy.
(2) Tang Môn Tinh: ngôi sao xấu, xui xẻo
“Ngươi chạy tới đây làm gì?” Lông mày Hoa Hiểu Quỳ giật giật, cô không quên chuyện lần trước, khó khăn lắm mới được ngắm hoa anh đào thì lại bị hắn phá rối. Kikyo còn có biểu hiện quái lạ, giả vờ bình tĩnh không hỏi gì, rõ ràng là đã hiểu lầm cô, nhưng cô cũng không tiện giải thích.
Vừa nghĩ vậy, Hoa Hiểu Quỳ lại thấy lúng túng, Hoa Hiểu Quỳ da mặt mỏng, hai gò má phiếm hồng, thẹn quá hóa giận, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh, lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn cướp Ngọc Tứ Hồn?”
“Hừ, rõ ràng rất sợ ta nhưng vẫn giả vờ hung ác, phô trương thanh thế, dùng bộ dạng của ngươi mà hù dọa được ta sao?” Naraku không hề bị thuyết phục, hắn rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, chỉ cần một thay đổi nhỏ, hắn cũng có thể cẩn thận quan sát phân tích.
“Ai… Ai phô trương thanh thế!” Hoa Hiểu Quỳ xù lông, tức giận chỉ vào Naraku, “Ngươi đột nhiên xuất hiện định nghe trộm lời ta nói, sau đó cười nhạo ta nhàm chán, tự nói chuyện một mình phải không?’
Qua hai lỗ tròn trên áo choàng trắng, hai mắt Naraku nhìn chằm chằm Hoa