Gian phòng rộng rãi u ám, đèn dầu tỏa ra những tia sáng mờ nhạt, lờ mờ chiếu sáng đêm tối, thi thoảng, ánh sáng của ngọn đèn khẽ lay động, bầu không khí đầy ma mỵ, dường như trong bóng tối ẩn giấu thứ gì quỷ dị, yên tĩnh vắng lặng đến ngột ngạt.
Naraku tao nhã ngồi quỳ trên sàn nhà, lưng thẳng tắp, ngón cái và ngón trỏ cầm một mảnh Ngọc Tứ Hồn. Cho dù chỉ là một mảnh vỡ của viên ngọc, nó cũng ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ, lời nguyền rủa vẫn quấn quýt như hình với bóng, những mảnh vỡ nhỏ bé này rải rác khắp nơi, tạo ra một trận gió tanh mưa máu, một trận chiến nữa lại bắt đầu.
Naraku đặt mảnh ngọc lên trán của người đang say ngủ, rồi thu tay về, lẳng lặng chờ đợi sự thay đổi, đôi mắt màu đỏ sậm âm u nhìn chằm chằm gương mặt đang say ngủ, xen lẫn cả những tia sáng quái dị, tựa như mơ ước, muốn chiếm đoạt người kia.
Cô gái nhắm chặt hai mắt, nằm trên giường, thở đều đều, tóc dài đen mượt, dường như cô chỉ đang ngủ, đang mơ một giấc mộng đẹp.
Mảnh ngọc đã bị ô nhiễm khi đặt lên trán cô gái bắt đầu được thanh lọc, dường như có một sức mạnh thần bí nào đó khiến ánh sáng của mảnh ngọc trở nên tinh khiết như ban đầu, từ trong mảnh ngọc, một vật thể kỳ quái bay ra, xoay tròn trong không trung, sau đó lại lao về phía cô gái đang say ngủ, nhập vào người cô.
Yên tĩnh một lát, lông mi cô gái khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Hoa Hiểu Quỳ sững sờ nhìn trần nhà, nhất thời, đại não cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không biết mình đang ở nơi nào, cơ thể có chút kỳ lạ, nhưng cô không nói rõ được là lạ ở chỗ nào, chỉ là có chút không đúng.
Hoa Hiểu Quỳ ngẩn ra mất một lúc, cuối cùng mới chú ý tới có một người sống sờ sờ đang ngồi quỳ bên cạnh, cô sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, kinh ngạc trợn mắt.
Ánh sáng trong gian phòng rất ít ỏi, đèn dầu chập chờn lay động, chỉ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, không thể so với đèn điện. Phần lớn khuôn mặt Naraku ẩn trong bóng tối, càng làm nổi bật con mắt màu đỏ sậm yêu dị.
“Naraku, buổi tối ngươi không đi ngủ mà định dọa ai vậy?” Hoa Hiểu Quỳ ngồi dậy, kinh hãi vỗ ngực một cái.
Thời gian đã trôi qua lâu đến vậy, cô vẫn có thể nhận ra hắn ngay lập tức, còn gọi tên hắn thuận miệng như vậy, vẻ mặt khó lường của Naraku nhất thời thay đổi, nhưng đáng tiếc, người chậm chạp như Hoa Hiểu Quỳ lại không nhận ra.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại, cơ thể này có ổn không?” Giọng nói bình tĩnh, không đoán ra tâm trạng, cứ như một người bạn lâu năm đang hỏi chuyện, bình tĩnh gần như hờ hững.
“Cơ thể này?” Hoa Hiểu Quỳ kỳ quái hỏi lại, lập tức cảm giác được dường như tầm nhìn hơi không đúng, tuy bây giờ cô đang ngồi, nhưng tại sao Naraku đột nhiên trở nên cao lớn thế, ngồi đối diện với hắn mà hắn đã cao hơn cô rất nhiều, lẽ nào đã lâu không gặp hắn, cô nhớ lầm rồi? Hoa Hiểu Quỳ quan sát Naraku thật lâu, không biết là mình nhớ lầm chỗ nào, chỉ là cảm thấy là lạ. Hoa Hiểu Quỳ không tự chủ lẩm bẩm: “Ta cứ cảm thấy… không đúng lắm…”
“Cơ thể này tạo ra từ máu của ngươi, không phải cơ thể ban đầu của ngươi. Chắc chắn không thể bằng cơ thể ban đầu, nhưng hiện tại, tốt nhất là ngươi nên sử dụng cơ thể này, nếu trở về cơ thể cũ, ngươi sẽ lại rơi vào trạng thái ngủ say, linh hồn tàn tạ sẽ bị sức mạnh của cơ thể đè ép, rất nguy hiểm.” Naraku duy trì tư thế ngồi quỳ tao nhã, lưng thẳng, đầu hơi cúi, đôi mắt màu đỏ sậm nhìn Hoa Hiểu Quỳ chằm chằm, giọng điệu lãnh đạm.
“Dùng máu của ta để tạo nên… Cơ thể này được phục chế sao? Tại sao ta không thể trở về cơ thể cũ?” Hoa Hiểu Quỳ hơi nhíu mày, dường như thời gian qua ở trong Ngọc Tứ Hồn chiến đấu không ngừng nghỉ đã rèn luyện ý chí của cô, sau khi tỉnh lại, ánh mắt đã ít đi mấy phần yếu ớt hồ đồ mà trở nên sắc bén bình tĩnh như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ kiếm, tài năng bộc lộ, bây giờ, cô là người đã trải qua rất nhiều trận chiến, có thể một mình chống đỡ.
Hoa Hiểu Quỳ quan sát Naraku từ trên xuống dưới, mặt không chút cảm xúc, không biết đã qua bao lâu, năm tháng không hề lưu lại dấu tích trên người hắn, mái tóc dài mềm mại hơi lượn sóng được buộc lại, mềm mại buông xuống sau lưng, tựa như rong biển, trên mí mắt có hai vệt màu xanh, đôi mắt màu đỏ tản ra hơi thở quỷ quyệt, tướng mạo tuấn tú ôn nhã như ngọc, đôi mắt lại mang theo hơi thở u ám, toàn thân toả ra khí chất u buồn.
“Ngươi vẫn giống như trước, khuôn mặt khiến người ta lầm tưởng ngươi rất dịu dàng, nếu như đôi mắt được ngụy trang thành màu đen thì không chê vào đâu được.” Hoa Hiểu Quỳ khẽ cười, thái độ không phải rất thân thiết nhưng không quá xa cách, đáy mắt lướt qua ý nghĩ nào đó.
Hơi thở của Naraku đã thay đổi, yêu khí khổng lồ hỗn tạp như vậy nhưng ở khoảng cách gần như thế cô không hề cảm nhân được, sao lại có chuyện đó, cho dù che giấu tốt đến mức nào cũng không thể không có lấy một chút dấu hiệu, yêu khí của hắn rất hỗn loạn, không cần phải là người quá nhạy cảm cũng cảm nhận được, trước đây cô khá chậm chạp, nhưng hiện giờ năng lực của cô đã khác xa trước. Ở Trung Quốc có truyền thuyết yêu quái có truyền thống che giấu yêu khí, nhưng yêu quái ở Nhật Bản dường như không có truyền thống đó, không hề che giấu yêu khí của mình. Chẳng lẽ nói thời gian làm con người thay đổi, phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, thực lực của cô có thay đổi long trời lở đất, Naraku cũng không kém.
“Đi ra khỏi Ngọc Tứ Hồn, ngươi thay đổi rất nhiều so với 50 năm trước, ánh mắt sắc bén, chỉ có khi vừa tỉnh dậy thì còn lúng túng nhưng hiện tại thì bình tĩnh đến đáng sợ. Ở trong Ngọc Tứ Hồn có cảm giác thế nào?” Naraku giả vờ kinh ngạc nói, nhưng thực chất lại chẳng hề kinh ngạc chút nào, chỉ là nói lời hợp với hoàn cảnh, trong mắt chỉ có trào phúng, “50 năm không gặp, không biết đầu óc ngươi có thông minh hơn không, hay vẫn ngu ngốc như trước, hành động lung tung, làm chuyện ngu xuẩn?”
“50 năm? Lâu như vậy rồi sao?” Hoa Hiểu Quỳ ngạc nhiên, tuy ở trong Ngọc Tứ Hồn không có ngày đêm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thời gian trôi qua, chỉ là không ngờ đã lâu như vậy. “Chuyện ngu xuẩn gì chứ, ta chỉ không cẩn thận trúng bẫy của Ngọc Tứ Hồn, nếu ta thắng thì đó không phải chuyện ngu xuẩn mà là quyết định anh minh, không có thông minh hay ngu xuẩn, chỉ có thắng thua.”
Hoa Hiểu Quỳ nhìn thấy một mảnh Ngọc Tứ Hồn rơi từ trên chăn xuống, cô ngẩn ra, vươn tay nhặt nó lên, đưa tới trước mặt cẩn thận quan sát, rồi khẽ lẩm bẩm: “Đã đến lúc này rồi ư… Ngọc Tứ Hồn đã vỡ.” Đôi mắt hơi đổi nhìn về phía Naraku, trầm mặc nhìn hắn, dường như đã sớm biết mọi chuyện nhưng vẫn muốn hỏi hắn: “Kikyo… chết rồi ư?”
“50 năm trước, Kikyo đã chết, bị bán yêu mà mình yêu thương giết chết, thật là một vở bi kịch tan nát cõi lòng, sự tin tưởng lại được đáp trả bằng phản bội. Tất cả là do lời nguyền của Tsubaki, hay vẫn là do Ngọc Tứ Hồn khát vọng oán hận đứng sau giở trò mờ ám?” Giọng điệu Naraku trào phúng, đôi mắt màu đỏ sậm không hề che giấu ý cười trên nỗi đau của người khác. Naraku thấy ánh mắt Hoa Hiểu