Hoa Hiểu Quỳ buồn bã hoảng hốt nhìn trời, năm mươi năm đó, là năm mươi năm đó, nghĩ lại cảnh cô nhọ đến mức đi đường cũng xuyên về cổ đại, đến thời đại không có ti vi, không có máy tính, không có internet. Vì mang tiếng là một kẻ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nên theo học nghề của Kikyo, cố sống cố chết thích nghi với cái thời đại rách nát không có một cái gì này. Đồ ăn không hợp khẩu vị, cô bóp mũi nhịn, điều kiện sinh hoạt không tốt, cô lại bóp mũi nhịn, khắp nơi có yêu quái, tính an toàn thấp, cô vẫn bóp mũi nhịn. Im lặng đi im lặng đi, không bùng nổ trong im lặng thì sẽ diệt vong trong im lặng [1], sức cô quá yếu, bùng nổ thì chỉ có nước diệt vong.
[1] Nguyên văn 不再沉默中爆发,就在沉默中继续沉默: Bất tại trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong: Không ở trong im lặng bùng nổ, thì ở trong im lặng diệt vong. Đây là câu nói xuất phát trong bài “Kỉ niệm Lưu Hòa Trân Quân” của Lỗ Tấn tiên sinh, đây không chỉ là lời hô tỉnh của ông đối với bản thân mà còn đối với nhân dân Trung Hoa, không nên tiếp tục im lặng nữa.
Cố gắng phấn đấu cho tương lai, không hiểu sao số lại xấu như vậy, lại còn gặp phải cái viên Ngọc Tứ Hồn như sao chổi này. Nhưng dù vậy cô cũng không hoảng sợ, vẫn vững bước tiến lên vì tương lai. Kikyo yêu Inuyasha, linh lực suy giảm, Quỷ Nhện vẫn bị bỏ ở vách núi, vẫn bị liệt không chết, không nhịn được nên thường bạo lực hắn, ai ngờ thay người chăm sóc, không có Kikyo dịu dàng băng thanh ngọc khiết, chỉ có một kẻ lúc nào cũng nói móc đả ích hắn, ngang nhiên bạo lực hắn… Ôi ôi, thế là Naraku quái dị ra đời!
Phát điên, đây là chuyện quái gì đây. tuy “kẻ kia” hay bạo lực hắn. hay nói móc châm chọc hắn, nhưng chắc chắn mấy cái đó không phải là liếc mắt đưa tình, càng không phải oan gia yêu nhau theo kiểu hài hước, đấy toàn là mấy thứ đạo diễn bịa ra để mua vui cho khán giả thôi! Cái thằng cha Naraku nham hiểm kia đại diện cho tình yêu u ám sâu sắc của Quỷ Nhện… Che mặt, cái tình cảm này lòi đâu ra vậy? Chẳng lẽ Quỷ Nhện bị biến thái, từ một kẻ tham lam đê tiện háo sắc phải diệt trừ chỉ có thể thành đôi với S, nay nhiệm màu làm sao, lại biến thành một tên bị M, thích bị chà đạp về cả thể xác lẫn tâm hồn?
Cơ thể bị liệt, không thể đi S người khác được, để cảm nhận được sự thực rằng mình còn sống, khắc sâu thêm sự tồn tại của mình, tên Quỷ Nhện kia nghĩa vô phản cố [2] hoàn toàn biến thái!
[2] Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được phép chùn bước
Ngay khi tình cảm giữa Kikyo và Inuyasha có tiến triển, bắt đầu thề non hẹn biển, bộ tộc mèo rừng ở quê nhà không nhịn được nữa đến nhảy nhót, lời hứa Inuyasha dành cho Kikyo, đúng là xui tám đời, bị Jaken đến báo tin nghe thấy, sau đó Sesshoumarru biết, ông anh này tức không ít vẫy roi đến dạy dỗ em trai bất hiếu, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, vội vàng đánh một trận rồi phải đi làm chính sự, một người làm hai việc.
Chuyện càng lúc càng lớn, cắt chẳng đứt, gỡ càng rối [3], chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, cô chạy vào trong giấc mơ của Ngọc Tứ Hồn đánh thẳng vào thủ phạm, khoảng thời gian này nhiều chuyện như vậy, vận may và vận xui như đâm vào nhau cùng lúc, chắc chắn là có công của nó! Không hiểu sao cô lại ấm đầu như thế, đánh giá quá cao bản thân, cô thăm dò bí mật của nó, nó cũng không chậm chân, đã sớm chuẩn bị xong xuôi chờ cô tự chui đầu vào lưới.
[3] Hai câu trong bài “Tương kiến hoan kỳ 2” (相見歡其二) của tác giả Lý Dục.
Phiên âm:
Vô ngôn độc thướng tây lâu,
Nguyệt như câu.
Tịch mịch ngô đồng thâm viện,
Toả thanh thâu.
Tiễn bất đoạn,
Lý hoàn loạn,
Thị ly sầu.
Biệt thị nhất ban tư vị,
Tại tâm đầu.
Dịch thơ (st):
Trơ mình lặng bước lầu tây,
Trăng lưỡi câu.
Tịch mịch ngô đồng viện thẳm,
Khoá thanh thâu.
Cắt chẳng đứt,
Gỡ càng rối,
Ấy ly sầu.
Biết đó chính là hương vị,
Của tim đau.
Năm mươi năm cứ thế trôi qua…
Hoa Hiểu Quỳ vừa buồn vừa sợ nhìn trời, mây trắng trên kia như cũng nhuốm màu cảm xúc, tuy bị Ngọc Tứ Hồn nhốt lại, chém giết yêu quái không phân ngày đêm, nhưng không chiến đấu ở nơi quen thuộc, còn có Midoriko bầu bạn. Tuy mọi chuyện sau khi trốn ra khỏi Ngọc Tứ Hồn vẫn chưa quá khả quan, linh hồn còn thảm hơn cả lát bánh mì nướng, như củ khoai tây bào bị tan nát thành n mảnh, nhất định phải thu thập đủ những mảnh hồn bám vào trên mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn trước khi mọi chuyện chuyển biến xấu hơn, nhưng ít ra cô vẫn còn sống, mạng nhỏ vẫn còn đây.
Vượt qua từng mối nguy hiểm một, kinh qua từng chuyện một, những chuyện tồi tệ này cũng không làm cô gục ngã, không ngờ sau khi thoát ra khỏi Ngọc Tứ Hồn, cô lại phải đối diện với một thử thách lớn như vậy, lớn nhất từ trước đến nay!
Hoa Hiểu Quỳ nhìn mây trôi trên trời, gần như không kìm nổi, lệ rơi như bão. Cô già rồi, không còn trẻ nữa, nhan sắc đã tàn phai, đã biến thành một bà già tóc trắng xoá, mặt mũi nhăn nheo, đã bước một chân vào quan tài, là một bà xử nữ đã sống hơn nửa thế kỷ! Hu hu hu… Tự nhiên được trẻ lại hai, ba tuổi gì chứ, nói móc cô phải không, cô không phải yêu quái, không thể sống lâu, cơ thể thực sự của cô không thể qua 50 năm mà gương mặt vẫn non nớt như trước.
Bên tai vang lên một loạt tiếng bước chân rời rạc, Hoa Hiểu Quỳ quay đầu, có hai bóng người quỳ ngoài cửa giấy, cô tỉnh lại ở chỗ đó, hình như là hầu gái thân cận gì đó, luôn ngoan ngoãn canh ngoài cửa, chưa từng lên tiếng. Một bóng người đẩy cửa giấy đi vào, tay cầm khay đựng một bát thuốc, lập tức mùi thuốc nồng nặc khắp phòng.
Ngay lập tức, Hoa Hiểu Quỳ như bị sét đánh, người bưng thuốc vào là một lão ma ma, mái tóc hoa râm ấy, những nếp nhăn có thể nghiền chết muỗi ấy, khí chất già nua tang thương ấy…
“Hime sama, đây là thuốc của người…”
“Hu hu hu…” Hoa Hiểu Quỳ rơi lệ như bão, chẳng lẽ bây giờ cô cũng giống như lão ma ma này sao???
“… Hime sama?” Lão ma ma nhất thời không biết làm sao, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên bật khóc, vội vã nhỏ giọng an ủi, “Hime sama, mấy ngày ngài bị bệnh, Kagewaki sama rất lo cho ngài, không bận tâm đến sự ngăn cản của kẻ dưới, ngày ngày đến thăm ngài. Tuy thuốc rất đắng nhưng uống thuốc thì bệnh nhgafi mới có tiển triển được, vậy thì Kagewaki sama mới có thể yên tâm.”
“Hu hu hu…” Thuốc gì mà thần kì đến độ chữa được cả bệnh lão hoá đây?
“Hime sama, xin người đừng tuỳ hứng như vậy…” Lão ma ma thấy cô không nhúc nhích chút nào, che miệng lại bằng ống tay áo rộng thùng thình, đành chịu không biết làm thế nào.
“Hu hu hu…” Tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô trôi tuột đi như nước chảy, cô không khóc sao nổi?! Rất có khả năng lão ma ma này chính là dáng vẻ hiện tại của mình, Hoa Hiểu Quỳ duy trì trạng thái lệ rơi đầy mặt trong tâm trạng bi thương, than khóc cho tuổi thanh xuân đã từ trần của mình.
Lão ma ma không thuyết phục được, công chúa căn bản không để lời bà vào tai, cứ khóc liên tục. Đúng lúc này, một giọng nói ôn hoà nhưng hơi mang vẻ tức giận vang lên.
“Sao rồi, sao Quỳ