Chương 22: Thống Khốc Lưu Thế (2)
Bốn phía đều bị bao phủ bởi một màu đen u ám, giơ tay ra cũng khó thấy được năm ngón vẹn tròn, không gian xung quanh thế nào cũng chẳng thể nhận thức, thứ duy nhất có thể cảm nhận chính là cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào từng tấc da thịt. Mã Diện cật lực ôm lấy hai cánh vai gầy yếu, đầu chôn sâu giữa hai đầu gối, cố gắng giữ cho chính mình lưu lại chút nhiệt khí ấm áp, nếu không chỉ thêm chốc lát nữa y khẳng định sẽ không chịu nổi.
Bất chợt có tiếng bước chân giẫm đạp lên sỏi đá giòn giã vô cùng rõ ràng, tần suất càng lúc càng nhiều hơn, Mã Diện vốn dĩ định xem như không biết, nhờ vào bóng tối mà ẩn mình, mặc kệ thứ đang đến là gì, trong hoàn cảnh tối đen không thấy nổi bất luận vật gì thế này, kẻ nọ nghiễm nhiên cũng như y không thể phát hiện ra y đang có mặt.
"Chết tiệt, lại rơi vào chỗ nào." Người nọ cất tiếng bực dọc, dường như là đang tức giận, âm giọng trầm đặc nhuốm vẻ mệt mỏi, hắn tìm một nơi bằng phẳng ngồi xuống, dựa lưng ra phía sau vách đá, hơi thở dồn dập lúc này cũng có thể nghe rõ mồn một.
Mã Diện hơi ngẩng đầu, dựa vào tiếng thở hòng xác định vị trí của người nọ, hắn vậy mà vừa vặn ngồi đối diện y, trong tâm chợt căng thẳng, nếu hiện tại y lên tiếng, kẻ nọ sẽ hay không gϊếŧ chết y, ở một nơi vô định thế này, không biết được đối phương là bạn hay thù, nếu là y, y có lẽ cũng sẽ lựa chọn gϊếŧ chết kẻ nọ, dẫu sao âm ti địa phủ đều là yêu ma quỷ quái không có gì tốt, tâm địa còn hiểm ác khó lường, sẵn sàng hãm hại đồng loại chỉ để có được cơ hội tiến thêm một bậc, Mã Diện lang bạt nơi này đã hơn ngàn năm, có loại yêu quỷ nào y chưa gặp qua, càng tường tận ý định của bọn chúng, cho nên từ trước đến nay Mã Diện vẫn luôn rất thức thời, ngươi không phạm ta, ta tất nhiên sẽ không phạm ngươi.
"Ngươi bị thương?" Hốt nhiên kẻ nọ cất tiếng hỏi, trong bóng tối không thể thấy được biểu tình cũng như dáng vẻ của hắn, nhưng trong lời nói đã có chút hòa hoãn. Mã Diện không lập tức trả lời, y không cho rằng người nọ hỏi mình, bởi vì Mã Diện cảm thấy hắn sẽ không lợi hại đến mức có thể cảm nhận được khí tức trên người y.
"Ta đang hỏi ngươi, không cần vờ như không biết." Người nọ lại nói tiếp một câu, ngữ khí đã có phần không kiên nhẫn.
Mã Diện xác định người nọ quả thực là hỏi mình, tuy rằng trong lòng hồ nghi nhưng cũng không thể tiếp tục xem như chính mình không tồn tại mà im lặng, kẻ này ở trong bóng tối nghìn nghịt vẫn nhận ra y, xem ra không phải yêu quỷ bình thường, hiển nhiên năng lực càng vượt trội hơn y.
Mã Diện sờ lên trên bả vai, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, vết thương vừa rồi khi y rơi xuống dường như đã lan ra nhiều hơn, linh lực của y lại rất yếu nên không có khả năng tự phục hồi, Trùng Tử Tiêu ngửi thấy mùi máu liền lập tức tìm đến từ từ nhấm nháp bữa ăn ngon miệng, nơi bị thương cứ thế bị chúng xâu xé một cách nhanh chóng, cuối cùng càng lúc càng trở nặng. Mã Diện bất giác thở dài: "Vừa rồi không cẩn thận rơi xuống chạm phải thứ gì cho nên mới bị thương."
"Ngươi đợi." Người nọ chỉ bỏ lại vỏn vẹn một câu, sau đó là một hồi im lặng kéo dài. Mã Diện không hi vọng hắn sẽ giúp y, chỉ cần sau khi rời khỏi đây hắn có thể không lấy mạng y đã là chuyện tốt, vong hồn một ngàn năm tuổi như y ở thời điểm này nếu lần thứ hai chết đi, vậy thật sự không có cơ hội trở lại.
Mã Diện buông tay khỏi miệng vết thương, Trùng Tử Tiêu càng lúc càng kéo đến nhiều hơn, cho dù lúc này y cố gắng ngăn chúng lại cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, Mã Diện nhịn không được cười khổ, nếu đã như vậy, không bằng nằm xuống dưỡng sức, kéo dài thêm một chút thời gian ngắn ngủi, dù sao vẫn phải chết, y còn trông đợi cái gì.
Nghĩ như vậy, Mã Diện thực sự mò mẫm trên mặt đất tìm tới địa phương trống trải nằm xuống, trước mắt vẫn như cũ là một khoảng không gian đen ngòm vô định tựa vực sâu thăm thẳm, nhưng cũng không phải vấn đề gì to tát, Mã Diện đối diện với bóng tối đã không còn lạ lẫm, hai mắt của y căn bản không thể nhìn thấy, từ rất lâu đã bị hủy hoại nghiêm trọng, thỉnh thoảng máu vẫn sẽ chảy ra thấm ướt cả băng vải che mắt, Mã Diện không cảm thấy đau, nhưng lại có chút chật vật, nếu như là trước kia y khẳng định không bao giờ chấp nhận sự thật bản thân khiếm khuyết mù lòa, y cao ngạo như thế nào, mặc kệ ra sao vẫn kiên quyết tới cùng, chỉ cần vong hồn y còn tồn tại trên thế gian này, Mã Diện tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Bất quá, một ngàn năm trôi qua, hai mắt của y chung quy vẫn không hề khởi sắc, thậm chí hai chân cũng đã bị chúng quỷ hà hiếp đánh đến tàn phế, bộ dạng y hiện tại chẳng khác nào tên khất cái cùng quẫn trên dương gian.
Đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi xuống nền đất, đầu ngón tay chạm đến một vật trơn nhẵn lành lạnh, Mã Diện do dự rút tay về, không đợi y thắc mắc, kẻ nọ đã giải thích: "Thứ này giúp được ngươi, là linh dược tốt, ngươi cứ bôi vào một canh giờ sau sẽ khỏi."
Mã Diện vẫn không nhặt lọ thuốc kia lên, hữu khí vô lực nói: "Ngươi gọi là gì?"
"Ngưu Đầu." Kẻ nọ đơn thuần nói thật cho y biết thân phận của mình, dưới âm gian không có ai không biết Phòng La Nhân Ngưu Đầu tướng quân, hắn cũng không cần cố gắng giấu giếm.
Mã Diện trấn kinh một trận, qua ít lâu mới đưa tay nhặt lọ thuốc kia lên, nhưng lại không dùng nó bôi vào vết thương, y cẩn thận cất vào trong y phục: "Ngươi lợi hại như vậy sao lại rơi xuống chỗ này?"
Ngưu Đầu nhìn chằm chằm khoảng không trước mắt, giống như đang thực sự đối diện với Mã Diện, hắn nói: "Chỗ này là ngươi tạo ra? Ta thích rơi thì liền rơi, ngươi chẳng phải cũng như ta sao."
Mã Diện bị khẩu khí của hắn chọc cười, bả vai