Chương 23: Thống Khốc Lưu Thế (3)
Ngưu Đầu Mã Diện bị giữ lại trong tầng ngục tối tăm suốt ba canh giờ sau mới có thể thoát ra, trong khoảng thời gian đó không có ai tình nguyện nói chuyện, Ngưu Đầu không hề truy hỏi về thân phận cũng như kiếp trước của y, Mã Diện nghiễm nhiên thủy chung im lặng, ở trên chân Ngưu Đầu an ổn ngủ. Đến tận khi hắn đã ôm y ra ngoài, lúc này Mã Diện mới mơ màng tỉnh lại, vết thương sau vai đã khép miệng nên không còn cảm thấy đau đớn, Mã Diện đưa tay sờ sờ mặt đất, xác định nơi này không phải trong ngục mới yên tâm hơn một chút, bất quá còn chưa triệt để buông bỏ lo âu.
Ngưu Đầu từ đầu chí cuối đều ở một bên quan sát y, nói: "Ngươi không nhìn thấy?"
Mã Diện thoáng qua kinh ngạc, rất nhanh liền thu liễm biểu tình, nói: "Mắt ta từ lâu đã không thể nhìn được."
Ngưu Đầu chợt nhăn mày: "Chân cũng không thể di chuyển?"
Mã Diện cười khổ, nếu như nói trên dương thế có rất nhiều người đáng thương bị ruồng bỏ, vậy dưới âm gian y chính là con quỷ xui xẻo nhất, chẳng những không có tố chất còn đặc biệt thảm hại khó coi: "Ngươi thấy cũng đã thấy rồi. Dù sao cũng đa tạ ngươi, ngươi vẫn nên trở về Điện Diêm La thì hơn." Mã Diện mò mẫm chống tay trườn người về phía trước, nghĩ nghĩ lại nói với Ngưu Đầu một câu từ biệt: "Cáo từ, Ngưu Đầu tướng quân."
Giữa trán Ngưu Đầu càng xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, dường như hắn đang cố kiềm chế một cỗ phẫn nộ rạo rực trong lòng, nháy mắt đã đến chắn trước người Mã Diện, ngăn không cho y tiếp tục đi: "Ngươi gọi ta một tiếng tướng quân vậy có phải nên nghe lời ta một chút không? Ta đưa ngươi đến chỗ Thị Độc Vân Quan cứu trị, nhất định có thể giúp ngươi."
Mã Diện không kìm được cắn chặt răng, y rất muốn nhanh chóng li khai nơi này, chỉ có điều Ngưu Đầu so với y mạnh hơn rất nhiều, Mã Diện đành phải dừng bước, y nói: "Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta như thế này đã quen rồi, không nhìn thấy cũng tốt, không di chuyển nhanh nhẹn càng tốt hơn, ngươi cũng không cần lo lắng cho ta." Dừng một chút, Mã Diện hít hít mũi, nói: "Huống hồ ta và ngươi không hề thân thiết, ngươi giúp ta thật sự không hợp với lẽ thường."
Ngưu Đầu rất rõ ràng ý tứ trong lời y nói, hắn kích động hô: "Thân thiết hay không không quan trọng, ta chỉ cảm thấy muốn giúp ngươi."
Có lẽ là xuất phát từ ý tốt, nhưng Mã Diện thời điểm này đã không còn cần nữa, nếu đổi lại vào nghìn năm trước Ngưu Đầu nói lời này, y nhất định là rất cảm động. Mã Diện cúi đầu, y biết hắn vẫn đang ở trước mặt ngăn không cho y qua: "Ý tốt của ngươi ta có thể hiểu, bất quá hiện tại ta không giống với trước kia, đã không còn nhiệt tình nữa, vì vậy ngươi không cần phí hoài tâm tư giúp ta."
Ngưu Đầu từ trên cao nhìn xuống Mã Diện nửa ngồi trên đất, muốn vươn tay nâng người y dậy nhưng có điểm do dự, cuối cùng vẫn không làm gì cả, hắn nói: "Ngươi từ từ nghĩ, hôm nay không được, ngày mai vẫn được, dù sao trải qua một đêm ở nơi này cũng coi là hữu duyên. Ta cứ vậy xem ngươi là bằng hữu."
Nếu như có thể nhìn thấy, Mã Diện chắc chắn là muốn nhìn đến gương mặt Ngưu Đầu thời điểm nói ra những lời này, cốt là muốn nhìn xem hắn rốt cuộc sẽ bày ra nét mặt gì đối với y, là thương cảm hay chán ghét? Danh phận bằng hữu cao vời vợi như thế, Mã Diện một chút cũng không dám tơ tưởng, ở nơi âm gian u tịch này, đừng nói làm một vong hồn lành lặn không tranh chấp, muốn tồn tại cũng không phải chuyện dễ dàng, bất luận nơi nào đều có thể có kẻ muốn gϊếŧ ngươi, kết giao bằng hữu gì đó quả thực quá mức mơ hồ.
Mã Diện cúi đầu, cảm giác cổ họng chua loét, y nói: "Ngưu Đầu tướng quân, ý tốt của ngài ta đã nhận được rồi. Ngài không cần miễn cưỡng bản thân, huống hồ dưới âm gian những vong linh giống như ta có không ít, nếu ngài giúp ta vì động lòng thương xót, vậy thì đã sao, ngài giúp được một mình ta, còn những người khác sẽ thế nào, ngài giúp được một, thậm chí là được mười, nhưng không thể giúp được một trăm hay một ngàn vong linh khác. Khi đó thất vọng cũng chỉ có ngài mà thôi!"
Ngưu Đầu chăm chú quan sát một bên sườn mặt nhợt nhạt của Mã Diện, lời y nói không phải không có lí lẽ, đã là yêu quỷ chốn âm ti địa phủ thì làm gì có thứ gọi là tình cảm, hơn nữa hắn đường đường là tướng quân cai quản chúng âm linh ngạ quỷ, chuyện động lòng là hoàn toàn không có khả năng. Bất quá hắn lại cứ muốn giúp kẻ trước mắt, không phải vì thỏa mãn ham muốn hư vinh cũng chẳng phải đột nhiên bộc phát lòng trắc ẩn, đơn giản là muốn chữa khỏi cho y, muốn y có thể nhìn thấy một lần nữa.
Ngưu