Chương 6: Ba Ngày (3)
Mã Diện sau khi rời khỏi hộp đêm thì thi pháp trở về u minh, bởi vì đang trong thời gian nhiệm vụ hiện hành nên y không thể trực tiếp đi qua Quỷ Môn quan mà thông qua Phá Đảnh Khiêu Xỉ [1] đến được Đường Hoàng Tuyền. Mã Diện thu lại Trường Phong, mặt nạ ác quỷ cũng được tháo xuống để lộ vẻ mặt nhợt nhạt vô thần của y, hai bên đường hoa Bỉ Ngạn vẫn như cũ nở rộ, nhuộm đỏ cả một vùng đen ngòm u tịch, Mã Diện len lỏi qua những thảm hoa, tìm một địa phương trống trải không có bất luận bông hoa nào ngồi xuống, tâm tình hỗn loạn cũng đã phần nào lắng dịu.
[1] Phá Đảnh Khiêu Xỉ: Pháp trận rút ngắn lộ trình ở âm gian, chỉ có Câu Hồn Sứ Giả như Ngưu Đầu Mã Diện hoặc Hắc Bạch Vô Thường mới thi triển được.
Vừa rồi lúc Trương Tử chạm vào người y, thân thể ngay lập tức cứng đờ, đại não không có biện pháp tiếp nhận mà trấn kinh một trận, Mã Diện theo bản năng vung ra Trường Phong, nếu không phải bị xung quanh quấy nhiễu ảnh hưởng có khi một chiêu đó đã đánh Trương Tử hồn siêu phách tán. Từ trước đến nay, cho dù ở trong hoàn cảnh giao chiến khó khăn, Mã Diện cũng chưa từng để người khác chạm qua cơ thể y, mặc kệ khi đó thương tích đầy mình y cũng nhất định chịu đựng, tự thân trở về điện Ngưu Mã trị liệu, nếu nói đến chỉ có Ngưu Đầu tiếp xúc thân thể với y nhiều hơn hẳn, mà những lần đó đều là Mã Diện tình nguyện để hắn thân cận, thậm chí trong tâm còn có một chút cao hứng không thể lí giải.
Mã Diện nghiêng đầu, vươn tay đỡ lấy một đóa hoa Bỉ Ngạn, thần sắc đã không còn gay gắt, đáy mắt đen trũi không thể nhìn thấy một tia tinh quang, y thấp giọng thì thầm.
"Ngã hữu nhất thốn tâm,
Vô nhân cộng ngã thuyết." [2]
[2] Trường Tương Tư: Trong Tình sử có chép vào triều nhà Chu đời Ngũ Đại, có người con gái của Lương Tiêu Hồ 梁瀟湖 tên Ý Nương 意娘, cùng với Lý sinh 李生 là họ hàng con cô con cậu. Lý sinh thường qua lại rất nhiều. Nhân ngày trung thu ngắm trăng, ngầm hẹn ước với Ý Nương, lưu luyến không rời. Sự việc lâu ngày lộ ra, Tiêu Hồ nổi giận, ngăn cấm hai người gặp nhau. Gặp ngày trời thu, Ý Nương viết bài thơ này. Hai câu trên dịch nghĩa là "Ta có một tấc lòng, không có ai mà hỏi".
"Quả nhiên ngươi sẽ đến chỗ này." Ngưu Đầu đứng trên đường nhìn về phía Mã Diện, hắn không muốn đi vào rừng hoa Bỉ Ngạn, hắn đối với Đường Hoàng Tuyền không có bao nhiêu kí ức tốt đẹp, những lần đến đây đều là đánh phá mấy trận, đem Bỉ Ngạn hoa đánh đến tơi bời không nỡ nhìn. Hôm nay hắn lại không đem Cương Xoa, không thể làm gì, huống hồ hắn cùng Mã Diện là dùng phương thức đặc biệt xâm nhập, nếu làm kinh động đến mười sáu vị Quỷ quan canh giữ Quỷ Môn quan thì thật khó xử.
Mã Diện cũng đoán trước được Ngưu Đầu sẽ tìm đến, y thả tay khỏi đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, không nhìn hắn nói: "Là ta quá phận."
Ngưu Đầu phất phất tay, trên đường đi hắn đã nghĩ đến vô số tình huống bắt chuyện với y, nghĩ xem nên hỏi thế nào để y nói ra tâm sự trong lòng, thế nhưng lúc này nhìn thấy Mã Diện một thân Bạch Mã Hắc Phục [3] đứng giữa đồng hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi như máu lại càng thêm nổi bật, làn da trắng xanh không có huyết sắc của y cũng bị tương phản làm cho rõ rệt, cực kỳ chói mắt. Ngưu Đầu trong thoáng chốc không biết nên nói gì mới phải, vì vậy chỉ đứng trân trân nhìn y đi tới cạnh hắn.
[3] Bạch Mã Hắc Phục: Hán phục thuần đen có hình ngựa trắng thiêu lên.
Mã Diện lần nữa đeo lên mặt nạ ác quỷ, lách qua người Ngưu Đầu, đi trên Đường Hoàng Tuyền, nói: "Đi thôi, không thể để oan hồn ở dương gian tự ý làm loạn."
"Mã Diện, lần tới trở về, ngươi cùng ta đến miếu Thành Hoàng đi..." Ngưu Đầu sờ mũi, vẫn đi theo phía sau Mã Diện.
Mã Diện thả chậm cước bộ, xoay cả người lại nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có việc cần làm?"
Ngưu Đầu cuối cùng cũng bắt kịp y, nói: "Chính là đến xây lại tượng gác cổng cho Võ Đoán đại quan."
Mã Diện nhịn không được đưa tay nhu nhu mi tâm, cũng không thể trách hắn, tên hắn rõ ràng là "Ngưu Đầu", tên và người ý nghĩa như nhau, Mã Diện đối với hắn sớm đã không nuôi hi vọng gì.
Thời gian ba ngày nay chỉ còn một, oan hồn Trương Tử trong mấy ngày này vô cùng biết hưởng thụ, tiêu dao khắp nơi, lôi kéo theo cả Ngưu Đầu nếm thử mùi vị rượu thịt dương gian, thứ gọi là rượu vang đỏ cậu cũng dẫn Ngưu Đầu đến uống, bất quá bọn họ hiện giờ là ma quỷ, người trần nghiễm nhiên sẽ không nhìn thấy, uống rượu cũng không cần trả tiền, Mã Diện âm thầm kiểm tra lại ngân khố của điện Ngưu Mã, hao hụt hơn so với năm vừa rồi mấy trăm vạn, vừa may lần này không cần phải trả tiền, cho nên y cũng không quản Ngưu Đầu cùng Trương Tử đi tới chỗ nào thưởng rượu, mặc kệ hắn say đến bước đi không vững, giọng nói lè nhè không nghe rõ, Mã Diện thủy chung ôm sổ Sinh Tử kiểm tra thời hạn, chuẩn bị cấp Lộ Dẫn cho Trương Tử đến âm gian báo danh.
Mã Diện cất sổ Sinh Tử vào trong tay áo, ngước mắt đánh giá quang cảnh trước mặt, cao, vô cùng cao. Bọn họ ngay lúc này đang ở trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời, gió lớn tạt thẳng vào mặt, có thể nói đây là lần đầu tiên Ngưu Đầu Mã Diện ở trên một nơi cao như vậy mà không cần thi pháp, cảm giác quả thực khác biệt.
Trương Tử tựa lưng vào lan can, gác hai tay qua hai bên, tư thế hiên ngang, đắc ý nói: "Các ngài cảm thấy thế nào, thời đại công nghệ đã thay đổi rất nhiều, không còn giống với trước kia mấy trăm nghìn năm."
Ngưu Đầu khoanh tay đứng bên cạnh Mã Diện, nhìn về xa xăm, trời đã nhá nhem tối, đồng nghĩa với việc thời gian của Trương Tử sắp hết, hắn không trả lời Trương Tử mà nói với Mã Diện: "Ngươi nói xem rốt cuộc người trên dương gian không hề có pháp lực, vì sao có thể xây được những tòa thành cao lớn thế này?"
Mã Diện cũng giống hắn có cùng một hiềm nghi, nhưng lại không thể tìm được câu trả lời: "Ta cũng không biết, nhưng Thị Độc Vân Quan có lẽ sẽ biết."
Ngưu Đầu gật gù: "Đợi khi về âm giới, tìm ngài ấy luận về vấn đề một chút."
Trương