Chương 7: Đường Hoàng Tuyền, Vong Linh Thay Thế (1)
Dạo gần đây âm giới đặc biệt náo nhiệt, mỗi ngày đều có không ít vong hồn người chết đến báo danh, Ngưu Đầu Mã Diện cùng một lúc dẫn theo một đoàn vong linh đi qua Quỷ Môn quan, đi trên Đường Hoàng Tuyền càng trở nên nhộn nhịp giống như lễ hội ở dương gian, cô hồn dã quỷ trên đường cũng không kìm được ngồi giữa rừng hoa Bỉ Ngạn nhìn xem, đình Mạnh Bà cơ hồ nấu canh Quên Lãng đến mức cũng lú lẫn, nhầm chén canh của người này sang cho kẻ khác, cũng may còn có hai quỷ tốt bên cạnh trông coi, kịp thời đổi lại, nếu không thật sự là náo loạn cả âm gian địa phủ.
Ngưu Đầu Mã Diện vừa từ đình Mạnh Bà trở về điện Ngưu Mã, vốn định sẽ thu dọn vài thứ sau đó đến điện Hắc Bạch cùng nhau thương nghị, không rõ là có chuyện gì, ngày hôm qua Ngưu Đầu Mã Diện đến dương gian câu hồn phách, lại phát hiện có tận năm vong hồn từ phía Tây trà trộn vào, Mã Diện cẩn thận kiểm tra lại sổ Sinh Tử, xác định những vong hồn này đều không thuộc địa phận của bọn họ, thế nhưng lại có thể lưu lạc đến tận đây, chẳng phải Hắc Bạch Vô Thường bên kia cũng đồng dạng bận rộn, lẽ nào trong lúc dẫn hồn không nhận thấy có thiếu sót.
Mã Diện đi vào gian phòng chính, rất nhanh đã trở ra, trên tay cầm một cái lọ làm bằng đồng, kiểu dáng đơn giản không khoa trương, bên ngoài chỉ khắc một hàng chữ, lọ này có tên là Chích Tủy, tương truyền đối với những vong hồn chết oan, chết vì tai nạn bất ngờ hồn phách sẽ được thu vào bên trong, không cần qua cửa Quỷ Môn quan mà được Ngưu Đầu Mã Diện đưa đến Đường Hoàng Tuyền trở thành oan hồn lang bạc trên đường không thể đi đầu thai cũng không thể trở về dương gian, vĩnh viễn bị nhốt lại nơi này, hạ bất liễu thai, không thể tiến thêm một bước qua đạo luân hồi, cũng không thể lùi một nước trở lại làm người, trừ phi tìm được vong hồn khác thay thế, lúc đó mới có thể đầu thai chuyển sinh.
Mã Diện đem Chích Tủy cất vào trong tay áo, lấy sổ Sinh Tử ra, lật đến một trang trống, vừa xem vừa nói: "Lần này có lẽ phải dùng đến."
Ngưu Đầu đã nhận lại Cương Xoa từ chỗ Hàn Trấn tướng quân, tâm tình cũng vì vậy mà phấn chấn hơn hẳn, tay cầm Cương Xoa dựng thẳng trên mặt đất, tư thái hiên ngang của một bậc nghiêm quân, giáp sắt nặng ngàn cân vẫn không khiến hắn mảy may suy chuyển. Ngưu Đầu nhấc Cương Xoa khỏi mặt đất, đi tới bên cạnh Mã Diện, hồ nghi hỏi: "Dùng đến Chích Tủy, có vong hồn chết oan? Hơn nữa không phải nên đến điện Hắc Bạch gặp Hắc Bạch Vô Thường làm rõ vụ việc vong linh từ chỗ bọn hắn nhầm sang chỗ chúng ta sao?"
Mã Diện hóa ra bút lông trong tay, bắt đầu đề xuống vài nét trên sổ Sinh Tử, nói: "E là không thể đi bây giờ, người này chết oan, trong một canh giờ phải thu được hồn phách vào Chích Tủy, nếu để vượt quá một canh giờ, oan hồn sẽ kẹt lại dương gian, ngày ngày thu nhập dương khí của người trần đến lúc đó... Thật sự khó giải quyết."
Ngưu Đầu vươn tay chỉ lên sổ Sinh Tử, tay hắn vừa vặn đặt phía trên bàn tay cầm bút của Mã Diện, nói: "Chỗ này không có tuổi của hắn?"
Mã Diện thoáng ngưng trệ động tác, nhìn đến ngón tay đang vươn ra chỉ khung dương thọ vong linh của Ngưu Đầu, ngón tay hắn rất thon, thế nhưng không tạo cảm giác yếu ớt, mặc dù luôn cầm Cương Xoa giao chiến nhưng lại không hề thô kệch, vô cùng thanh mảnh dễ nhìn, lúc này để cạnh bàn tay trắng xanh nhợt nhạt của Mã Diện khác biệt rõ ràng, da hắn cư nhiên sậm màu hơn so với y.
Mã Diện rút tay trở về, đem bút lông thu lại, như có như không kéo xa khoảng cách với hắn, nói: "Đối với oan hồn, Thị Độc Vân Quan cũng không thể dò xét trước nên trong sổ Sinh Tử không có đề tên người này, lúc nãy trên đường trở về điện Ngưu Mã, sổ Sinh Tử cứ liên tục thúc giục ta, ta liền nhìn xem một chút, chỉ có tên người nọ, ngoài ra không có thông tin cụ thể cũng như lí do chết."
Ngưu Đầu không nhận ra hành động nhỏ này của y, gật gù nói: "Đi thôi, lần này trở về có thể đến điện Hắc Bạch."
Ngưu Đầu đã ra đến cửa điện, Mã Diện do dự gọi hắn lại: "Ngưu Đầu... Chuyến này ta không đi cùng ngươi."
Ngưu Đầu khó hiểu, Mã Diện ôm Chích Tủy và sổ Sinh Tử trong tay, đứng trước người hắn, y so với hắn thấp hơn, Ngưu Đầu không thể nhìn thấy biểu tình của y lúc này, hắn đem Cương Xoa thu trở lại: "Không đi? Ngươi phải đến chỗ khác?"
Mã Diện ngước mặt lên nhìn hắn, giao phó: "Ngươi trước mắt mang theo sổ Sinh Tử và Chích Tủy lên dương gian dẫn hồn, sau khi giải quyết xong ta sẽ nói cho ngươi."
Mã Diện đem sổ Sinh Tử cùng Chích Tủy để lên tay Ngưu Đầu, nhè nhẹ mỉm cười, xoay người bước đi. Ngưu Đầu cau mày, nhìn theo bóng lưng Mã Diện, nhưng lại không đuổi theo, dường như hắn đã vô số lần chỉ đứng trông theo bóng lưng gầy gò của y rời đi, sở dĩ hắn không đuổi theo là vì hắn tin tưởng Mã Diện nhất định sẽ trở lại, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng chắc chắn quay về.
“Phùng Thiên Lý, 17 tuổi, ngày 29 tháng 4 âm lịch, vào lúc 19 giờ 34 phút, chết.”
Ngưu Đầu một tay giữ sổ Sinh Tử, một tay cầm bút lông ghi chép, quả thực không hề dễ dàng như hắn nghĩ. Bình thường những việc này đều do Mã Diện phụ trách, hắn chỉ việc bắt giữ vong hồn rồi áp giải về u minh, khi đó nhìn thấy Mã Diện ghi chép rất đơn giản, nét chữ thanh thoát, vài đường đã chép xong, hắn còn cho rằng không có gì khó khăn, nhưng hiện tại rơi vào tình thế này, Ngưu Đầu loay hoay mãi cũng chưa điền được đầy đủ, thực sự khiến hắn nổi điên.
Phùng Thiên Lý đứng một bên quan sát Ngưu Đầu ghi chép về mình, càng xem biểu tình càng méo mó, nhịn không được nói: "Ngài ghi sai rồi, tôi là nữ, không phải nam, mục này ngài đã ghi sai đến năm lần rồi đó! Ngài có phải Quỷ quan dưới âm giới thật không vậy?"
Ngưu Đầu vốn đã không thoải mái, còn bị một vong hồn so với hắn không có bao nhiêu đe dọa chỉ trích, hắn hừ một tiếng, dứt khoát ngồi xuống tiếp tục